Lộ Kiều không cho Khương Dịch Duy có cơ hội trả lại, một lần nữa mở miệng: "Chuẩn xác mà nói, là em không thể cùng anh bạch đầu giai lão đi?"
Những lời này làm lòng Khương Dịch Duy đau như cắt.
Hắn gắt gao ôm Lộ Kiều, một lần rồi một lần hôn xuống trán Lộ Kiều: "Sẽ không."
"Chúng ta sẽ bạch đầu giai lão, sau này một ngày thiếu em đều không thể."
Lộ Kiều trên đầu còn có mồ hôi, tóc cũng bị ướt không ít. Đến tóc dài sau gáy cũng bết trên cổ, cả người nhìn như vừa mới tắm.
Khương Dịch Duy bất chấp mà lấy tay xoa xoa trán Lộ Kiều cùng sau cổ, vẫn đem người ôm ở trong lồng ngực không buông tay.
Uống thuốc hạ sốt nhưng Lộ Kiều cả người như cũ nóng rực, một chút dấu hiệu hạ sốt cũng không có. Bởi vì mẹ vừa qua đời, nói cái gì cậu cũng không chịu đi bệnh viện.
Khương Dịch Duy đành phải tìm tới bác sĩ gia đình.
Lúc bác sĩ tới, Lộ Kiều đã nửa ngất xỉu. Gương mặt cậu đỏ bừng, không chỉ có thần trí không rõ, trong miệng còn mê sảng không ngừng.
Bác sĩ tiêm một liều hạ sốt cho Lộ Kiều, nói hẳn là không có việc gì, làm Khương Dịch Duy yên tâm.
Khương Dịch Duy chỉ là gật gật đầu, giúp Lộ Kiều tém góc chăn rồi ra phòng khách trao đổi với bác sĩ rất nhiều về vấn đề bệnh tim di truyền.
Bác sĩ nói loại bệnh này chỉ cần cha mẹ một người xuất hiện bệnh tim, con cái sẽ có khả năng sẽ có bệnh tim, đa số bệnh sẽ phát ở thời kỳ trung niên. Trừ phi bệnh không đáng kể, có thể thông qua thuốc khống chế, hạ thấp nguy cơ phát bệnh. Nếu thật muốn chữa khỏi hoàn toàn, kỳ thật là tương đối khó khăn.
"Ngày thường nên cho hắn ăn nhiều rau củ trái cây, hạn chế đồ ăn nhiều dầu mỡ. Tâm thái nhất định phải thoải mái, đừng để hắn suy nghĩ nhiều." Bác sĩ dặn dò Khương Dịch Duy, "Ta thấy hắn hiện tại quá gầy, tuy rằng nên tránh vận động mạnh, nhưng rèn luyện một chút cũng không có vấn đề, tăng cường miễn dịch."
Khương Dịch Duy đem toàn bộ lời bác sĩ nhớ kỹ, lúc đưa bác sĩ ra cửa thì ông dừng chân, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ở trong nước có 15 năm thâm niên nghiên cứu phát minh thành công tim nhân tạo, chỉ là trước nay rất hiếm trường hợp được phẫu thuật. Nếu người nhà ngài thật sự một ngày phát bệnh, nghiêm trọng đến tính mạng, có lẽ có thể tìm hiều một chút về phương diện sử dụng tim nhân tạo này."
Bác sĩ đi rồi, Khương Dịch Duy ngồi bên cạnh Lộ Kiều.
Hắn lên mạng tìm hiểu rất nhiều trường hợp chữa bệnh bằng tim nhân tạo, thẳng đến bóng đêm bên ngoài cửa sổ rút đi mới thu hồi điện thoại.
Lộ Kiều còn đang ngủ, lúc này đã hạ sốt, nhưng mày vẫn trói chặt, thoạt nhìn là bộ dáng không thực sự thoải mái.
Bàn tay Khương Dịch Duy tiến vào chăn sờ đầu ngón tay Lộ Kiều, theo đốt ngón tay chậm rãi đan vào tay Lộ Kiều.
"Chúng ta sẽ bạch đầu giai lão." Hắn ngữ khí rất nhẹ, tựa hồ đang trấn an cảm xúc bất an của Lộ Kiều.
Lộ Kiều giật giật ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Khương Dịch Duy, trong miệng hàm hồ nói: "Em không sao..."
Cậu hơi hơi dùng sức túm lấy Khương Dịch Duy. Cố sức mà mở mắt kéo Khương Dịch Duy lên giường nghỉ ngơi, còn cố ý nghiêng người nỉ non một câu: "Anh ôm em, bằng không em ngủ không được... Anh không ôm, em không khó chịu cũng không ngủ được."
Lộ Kiều vẫn còn mơ hồ, một câu mà phải dùng thật nhiều sức.
Khương Dịch Duy nằm bên cạnh Lộ Kiều, cánh tay vòng lấy Lộ Kiều, ở bên tai cậu nói: "Ngủ đi, anh ôm em."
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức Khương Dịch Duy tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Cằm Khương Dịch Duy tựa trên đỉnh đầu Lộ Kiều, hắn cả đêm nửa ngủ nửa tỉnh, ý thức thanh tỉnh đồng thời mơ thấy thời điểm gặp Lộ Kiều, ngày hôm sau ngày hắn đưa Lộ Kiều đến phòng y tế.
Ngày đó hội học sinh đang tổ chức hoạt động bình chọn "Kim sắc chi thu" qua ảnh chụp, trên bàn đầy ảnh chụp, hắn liếc mắt liền thấy được hình ảnh Lộ Kiều ở trên đài biểu diễn.
Bởi vị Lộ Kiều phá lệ mới được thấy, cho nên nữ sinh chụp ảnh liên tục chụp rất nhiều ảnh của Lộ Kiều, hận không thể đem một đoạn Lộ Kiều đi catwalk chụp hết mới được.
Khương Dịch Duy cầm lấy ảnh chụp nhìn thật lâu, đột nhiên nhớ tới thân hình Lộ Kiều ở trong toilet trần trụi, thoạt nhìn qua liền thấy một tay có thể ôm hết vòng eo. Hai bên tai hắn không khỏi nóng lên, nghĩ đến ngày hôm qua không nên để Lộ Kiều ở phòng y tế một mình, tên cũng chưa hỏi mà đã rời đi như vậy.
Nhìn ảnh chụp phát ngốc thật lâu, Khương Dịch Duy mới chỉ chỉ lên ảnh chụp Lộ Kiều, hỏi nữ sinh chụp ảnh: "Ngươi biết hắn gọi là gì sao?"
Nữ sinh quay lại hỏi nam sinh phía sau: "Người mẫu lạnh lùng xinh đẹp trên ảnh này tên gọi là gì a?"
Nam sinh nghĩ nghĩ: "Gọi là Lộ cái gì... Ngươi đợi một chút a, ta nhớ lại một chút."
"Ngươi còn có thể không biết sao a? Đây không phải ngươi nhờ bằng hữu tìm tới giúp sao?" Nữ sinh nói một câu, lại truy vấn, " Ngươi không có Wechat của hắn sao? Hắn học trường nào?"
Nam sinh liếc nàng một cái: "Ta nhớ rồi, kêu là Lộ Kiều! Là sinh viên học viện thời trang bên cạnh. WeChat ta không có, diện mạo của hắn phỏng chừng chính là giáo thảo, người theo đuổi hắn xếp hàng đến giải ngân hà a! Tầm mắt ngươi đừng cao như vậy, bằng không đem ánh mắt đặt trên người ta đi!"
"Ta đây không có mù."
Toàn bộ quá trình Khương Dịch Duy không nói gì, bất động thanh sắc mà nhớ tên Lộ Kiều cùng trường học.
Trở lại phòng ký túc, hắn một đêm không ngủ. Trong đầu đều là thân ảnh Lộ Kiều. Hắn nghĩ, hắn đối với Lộ Kiều là nhất kiến chung tình.
Bả vai không khỏi nóng lên, hắn lại nhớ đến đoạn đường đưa Lộ Kiều đến phòng y tế.
Người trên lưng bởi vì quá gầy, có chút cộm lưng. Còn có hô hấp thổi bên tai, cho đến bây giờ vẫn làm trái tim hắn đập loạn.
-
Khương Dịch Duy mở to mắt từ trong mộng tỉnh lại, nhìn đồng hồ, 7 giờ sáng.
Lộ Kiều ngủ quá ngoan, vẫn duy trì tư thế tối qua không hề nhúc nhích. Cuộn tròn thành một đoàn, hô hấp đều đều.
Khương Dịch Duy phát hiện gối đầu phía dưới có chút ướt, trên có mồ hôi, cũng có nước mắt. Hắn cúi người lại gần, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu Lộ Kiều lên, thay gối giúp cậu.
Louis chạy tới, nó dùng hai