Cả người Lộ Kiều mềm nhũn như nước, cửa văn phòng cũng không khóa, cậu lo lắng đề phòng, sợ thư ký Vương sẽ xuất hiện ở bên ngoài.
Giờ phút này cậu đã mệt đến không còn sức, như người không xương bị Khương Dịch Duy ôm vào ngực. Mơ màng sắp ngủ, nhắm mắt lại, phảng phất như giây tiếp theo cậu có thể đi vào giấc ngủ.
"Tiểu Lộ..." Khương Dịch Duy gọi nhẹ một tiếng, "Anh mang em đến nhà vệ sinh rửa sạch một chút."
"Lười không muốn động." Lộ Kiều gối trên chân Khương Dịch Duy, lười biếng nói. Mở to mắt nhìn vào mắt Khương Dịch Duy, cậu đột nhiên cười nói một câu, "Em không rửa, có thể thế nào?"
"Sẽ sinh bệnh." Khương Dịch Duy không để ý đến Lộ Kiều hồ nháo, thuận thế đem người ôm lên: "Anh ôm em đi, vẫn nên là đi theo anh qua đó đi?"
Tầng này trừ thư ký Vương, thật sự không có người khác. Nếu không phải hành lang có camera giám sát, Lộ Kiều thật sự muốn bắt Khương Dịch Duy ôm cậu đi qua.
Lộ Kiều duỗi tay ra để Khương Dịch Duy đem mình kéo lên. Hai người mười ngón tay nắm chặt nhau cũng không buông ra, mỗi bước đi đến WC, cậu đều cảm thấy giày vò.
Chân cẳng vô lực không nói, thân thể cũng không quá thoải mái.
"Anh bắn nhiều hay ít?" Lộ Kiều không khỏi lo lắng đi nhanh vài bước, sợ thứ đó chảy ra làm dơ quần áo.
"Không nhiều lắm." Khương Dịch Duy đứng đắn trả lời, "Không nhiều bằng ngày thường."
"..." Lộ Kiều đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhéo eo Khương Dịch Duy một cái, mới mở miệng, "Cảm ơn Khương tổng khai ân! Nếu nhiều như ngày thường, thân quần áo này của em có phải hay không không thể dùng?"
Lộ Kiều trên mặt cười, dùng loại phương thức tán tỉnh này nói chuyện với Khương Dịch Duy làm đầu óc hắn nóng cả lên.
Nếu mà Lộ Kiều nói thêm vài câu nữa, hắn không thể đảm bảo mình không ở trong nhà vệ sinh tiếp tục áp Lộ Kiều xuống.
Rửa sạch xong Lộ Kiều cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ở trong văn phòng Khương Dịch Duy tính chờ hắn cùng nhau về nhà.
Văn kiện cần Khương Dịch Duy xem qua còn rất nhiều, sợ Lộ Kiều chờ lâu, nói: "Bằng không em về nhà trước đi?"
Lộ Kiều lắc đầu nói không có việc gì, vẫy tay để Khương Dịch Duy ngồi ở bên cạnh. Lại gối đầu lên đùi Khương Dịch Duy, Lộ Kiều cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại: "Anh xử lý văn kiện đi, chân của anh so với sofa còn thoải mái hơn."
Khương Dịch Duy cười cười, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Thể lực Lộ Kiều tiêu hao quá mức, ngủ rất nhanh.
Động tác lật văn kiện của Khương Dịch Duy rất nhẹ, sợ không cẩn thẩn đánh thức Lộ Kiều. Thậm chí lấy di động nhắn cho thư ký Vương nói: "Vào không cần gõ cửa."
Thư ký Vương ban đầu còn không hiểu vì cái gì khi vào văn phòng Khương tổng không cần gõ cửa, chờ đến lúc mang văn kiện mới đưa qua mới hiểu rõ.
Khương Dịch Duy nhìn thư ký Vương đẩy cửa vào, ngón trỏ đặt lên môi ý bảo Thư ký Vương đi nhẹ chân.
Thư ký Vương cơ hồ đem mũi chân chấm đất mà đi, chậm rãi đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy, đem giọng nói ép đến nhỏ nhất: "Khương tổng, có một nhãn hiệu qυầи ɭóŧ cao cấp đang tìm đại ngôn cho khu vực châu Á, có ý muốn mời Lộ Kiều. Tư liệu ở đây, ngài xem qua. Nếu cảm thấy có khả năng tôi sẽ cho Phương Húc Tiềm liên hệ với bên kia, tình huống cụ thể sẽ cùng bên kia thương thảo tiếp."
Khương Dịch Duy tiếp nhận tư liệu, xem kỹ. Tuy nói là đại ngôn qυầи ɭóŧ, nhưng xác thật là nhãn hiệu cao cấp quốc tế.
Thấy Khương Dịch Duy khép lại tư liệu trên tay, Thư ký Vương lại nói: "Còn có cuộc thi tuyển còn người mẫu áo ngủ ở Pháp sắp bắt đầu, Lộ Kiều cũng nhận được lời mời phỏng vấn."
Thi tuyển người mẫu áo ngủ ở Pháp Khương Dịch Duy vẫn luôn chú ý, Lộ Kiều đã từng nhận được nhiều lời mời phỏng vấn, đáng tiếc bị Lương Hoàn làm khó dễ, đem tài nguyên công ty đẩy cho người mẫu Ôn Du.
Phỏng vấn nhất định phải tham gia, còn đại ngôn...
Khương Dịch Duy vẫn lắc đầu không ngừng, không để ý đến.
Dáng người Lộ Kiều gợi cảm, nhất cử nhất động tràn ngập phong tình cùng dụ hoặc, hắn thật sự không muốn để người khác nhìn thấy một Lộ Kiều như vậy.
Lộ Kiều đó là bảo bối, hắn chỉ muốn đem giấu đi, ôm ở bên người. Chính mình thưởng thức, chính mình đau.
"Khương tổng?" Thấy Khương Dịch Duy chậm chạp chưa trả lời, Thư ký Vương âm lượng không tự giác mà lớn hơn một ít.
Lộ Kiều cũng không biết có phải nghe được động tĩnh, hướng và trong ngực Khương Dịch Duy cọ cọ.
Thư ký Vương có chút hối lỗi, tự biết mình quấy rầy đến Lộ Kiều nghỉ ngơi, xấu hổ nói một câu: "Buổi chiều quay chụp làm Lộ Kiều mệt muốn chết đi..."
Khương Dịch Duy nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lộ Kiều, thấy mày Lộ Kiều giãn ra mới ôn nhu "Ân" một tiếng.
Xác thật mệt muốn chết, nhưng không phải do quay chụp mệt.
"Phỏng vấn tuyển chọn để Phương Húc Tiềm chuẩn bị cho tốt, còn đại ngôn... Để ta nghĩ lại." Hắn ngẩng đầu nói, ý bảo Thư ký Vương có thể rời đi.
Thư ký Vương gật đầu, ánh mắt lơ đáng liếc đến cổ Khương Dịch Duy, dấu răng chói lọi ở trên hầu kết Khương Dịch Duy. Hắn tức khắc cảm thấy mình thật sự ngu xuẩn, cư nhiên cho rằng công tác quay chụp làm Lộ Kiều mệt thành bộ dạng này.
-
Ngoài cửa sổ mặt trời đỏ ửng, dần dần xuống núi.
Lộ Kiều lúc này mới từ trong mơ tỉnh lại, vừa mở mắt là cằm dưới hoàn mỹ của Khương Dịch Duy.
"Tỉnh?" Khương Dịch Duy nhìn vào mắt Lộ Kiều.
Lộ Kiều ngồi dậy một bên phát ngốc gật gật, thuận tiện lấy điện thoại nhìn thời gian. Đã hơn 6 giờ, cậu ngủ gần hai tiếng.
Màn hình hiện lên thông báo tin nhắn Wechat chưa đọc, mở ra thấy là Charlie nhắn tới: |Thứ tốt, nên chia sẻ.|
Ngay sau đó là một đoạn video.
Mặt Video là một màu đen, Lộ Kiều cũng là ngủ đến choáng váng, nghĩ cũng chưa nghĩ liền mở ra xem.
Cái loại âm thanh di động phát ra, sau đó là cái loại hình ảnh bị tiêu chí của A Tấn bôi đen, khóa chương, nghiêm cấm xuất hiện.
Khương Dịch Duy nghe tiếng nhìn về phía di động Lộ Kiều, khép văn kiện trên tay, môi mỏng hé mở nói: "Thích xem thứ này?"
Lộ Kiều đại não bị co lại, quên mất phải tắt di động, trong tiếng rên thấp mà lên tiếng trả lời: "Không... quá thích, thương đối thích hai chúng ta tự mình thực hành."
"Kia vì cái gì muốn xem?"
Lộ Kiều nghe không ra ngữ khí hỏi chuyện của Khương Dịch Duy có tức giận hay không, chỉ có thể đem tên đầu sỏ gây tội bán đứng: "Hôm nay gặp phải Charlie, hắn nói nếu hai chúng ta không đủ bạo, liền học theo video."
Khương Dịch Duy lấy di động từ trong tay Lộ Kiều, nhanh chóng xem video một lần rồi thay Lộ Kiều đem điện thoại tắt đi: "Không cần học, không bạo bằng chúng ta."
"Em cũng cảm thấy vậy, tư thế cũng không đa dạng bằng chúng ta."
Vừa chỉ nhìn sơ video vài lần, Lộ Kiều cũng đã có cảm giác 1 trong video cũng bình thường, đâu cũng không bằng Khương Dịch Duy.
Cũng có ý muốn khoe khoang, Lộ Kiều mở khung thoại trả lời Charlie: |Này cũng so bạo? Xử nam chưa khai bao cũng biết.|
Charlie hỏi một đằng trả