Lộ Kiều quay đầu lại nhìn Khương Dịch Duy, đụng phải ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn. Tuy rằng thanh âm Khương Dịch Duy mang theo khẩn cầu, nhưng ánh mắt tựa hồ như đang nói với cậu: "Đêm nay, em đừng mơ rời khỏi anh nửa bước."
"Em không đi." Tay cậu sờ sờ gương mặt Khương Dịch Duy, thấp giọng nói, "Em ở chỗ này, ở bên cạnh anh."
Khương Dịch Duy tựa như không tin, ôm lấy Lộ Kiều. Hắn trong chốc lát kêu tên Lộ Kiều, trong chốc lát mở miệng kêu Tiểu Lộ.
Lộ Kiều dỗ rất lâu mới làm cho Khương Dịch Duy ngoan ngoãn về giường ngủ.
Muốn đi toilet lấy khăn lông giúp Khương Dịch Duy lau mặt, tay lại bị Khương Dịch Duy gắt gao nắm chặt.
"Đau quá." Lộ Kiều ý đồ muốn làm lđ buông tay. Đáng tiếc người trên giường hô hấp đều đều như cũ mà ngủ, nhưng lực đạo trên tay không hề giảm bớt.
Cậu bị Khương Dịch Duy nắm tay ngồi ở trên giường thật lâu, ý thức mê mang, mơ màng sắp ngủ,
Khương Dịch Duy rạng sáng hai giờ tỉnh lại.
Tỉnh lại trong lồng ngực không có Lộ Kiều ấm áp, trong tay lại có cổ tay mảnh khảnh. Ngẩng đầu nhìn lên, Lộ Kiều ngửa đầu dựa vào đầu giường, nửa ngồi đang ngủ. Tư thế thực không thoải mái, làm cậu cau mày.
Hắn lập tức buông tay Lộ Kiều, tay chân nhẹ nhàng mà đem người ôm nằm xuống giường.
Cổ tay trắng nõn của Lộ Kiều đỏ một vòng, xương quai xanh phía dưới cũng có phiếm bầm. Vén lên vừa thấy, tím một mảng.
Khương Dịch Duy lúc này mới nhớ ra hắn đã làm cái gì.
Hắn say rượu, đem Lộ Kiều ấn lên lan can sân thượng. Lan can cứng như vậy đụng vào một chút không bị thương mới là lạ.
"Thực xin lỗi." Khương Dịch Duy rũ mí mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mảng tím bầm trước ngực Lộ Kiều, "Tiểu Lộ, thực xin lỗi."
Lúc sau dùng khăn ấm giúp Lộ Kiều đắp lên, Khương Dịch Duy mới giúp Lộ Kiều tém góc chăn.
Bên ngoài trời đã mờ sáng, hắn ở trên giường ngồi một đêm, cuối cùng đứng dậy ra sân thượng hút thuốc.
Louis vốn dĩ đang ngủ, nhưng nghe có chút động tĩnh liền tỉnh. Nó lắc lắc cái đuôi, đi theo bên chân Khương Dịch Duy nhìn hắn cọ cọ.
Cai thuốc lâu như vậy, hôm nay đột nhiên phá giới, Khương Dịch Duy hút liên tiếp ba điếu.
Đem điếu thứ tư châm lửa, phía sau truyền đến thanh âm Lộ Kiều: "Anh tỉnh rượu?"
Khương Dịch Duy ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Lộ Kiều sẽ tỉnh, đem thuốc dụi tắt, đáp: "Tỉnh."
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, tầm mắt dừng lại trên tay đang kẹp điếu thuốc, phát hiện vết thương trên mu bàn tay hắn còn chưa xử lý.
Đem Khương Dịch Duy ấn lên ghế, cậu tìm được hòm thuốc bắt đầu giúp Khương Dịch Duy tiêu độc, bôi thuốc.
Khương Dịch Duy duỗi tay điểm điểm lên ngực Lộ Kiều, ngón tay cách lớp áo ngủ vuốt ve vài cái, hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Lộ Kiều kéo cổ áo nhìn vào bên trong, kỳ thật vết bầm này nhìn dọa người, không đau như Khương Dịch Duy nghĩ.
Dứt lời, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Lộ Kiều dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, giơ tay túm lấy góc áo Khương Dịch Duy: "Đã trễ thế này, về giường ngủ đi! Chỉ cần nằm trên giường bồi em cũng được, trên giường đôi thiếu một người, rất không quen."
Lời này làm Khương Dịch Duy chua xót, ôm lấy bả vai Lộ Kiều cùng cậu nằm trên giường.
Lộ Kiều lúc đầu nằm ngửa, qua mười phút nhịn không được nghiêng người nhìn Khương Dịch Duy.
"Anh vì cái gì hôm qua tắt máy?" Cậu ngủ không được, đơn giản đem sự tình mình để ý ra hỏi, "Em gọi cho anh rất nhiều."
Khương Dịch Duy thần sắc mờ mịt, rõ ràng không biết Lộ Kiều gọi điện cho mình. Lấy di động ra nhìn, phát hiện sớm đã hết pin, tự động tắt máy.
Lộ Kiều một hơi nghẹn ở ngực kém chút ho khan, đem cái di động không biết cố gắng này vứt qua một bên, lại hỏi: "Anh đi đâu uống rượu?"
"Quán bar Hứa Thăng Vinh." Khương Dịch Duy đúng sự thật trả lời, đem Lộ Kiều ấn vào trong ngực, "Thực xin lỗi, hôm qua đều là anh sai."
Lộ Kiều không rõ Khương Dịch Duy rốt cuộc vì cái gì xin lỗi, là vì hắn phủi tay đi quán bar uống rượu, hay là bởi vì tối qua thô bạo với mình.
Vòng lấy cổ Khương Dịch Duy, Lộ Kiều chỉ nhẹ giọng trả lời: "Về sau di động phải đầy pin, đừng để em tìm không thấy anh, được không?"
"Được." Khương Dịch Duy trầm giọng đáp ứng, nhìn Lộ Kiều ở trong lồng ngực mình một chút liền ngủ.
Ngày hôm nay Lộ Kiều vốn dĩ không có quay chụp, nhưng xét thấy một ngày trước cả công ty đều cho rằng cậu và Khương Dịch Duy cãi nhau, cho nên cố ý đi theo Khương Dịch Duy đến công ty.
Bị nhóm nhân viên bát quái nhìn chăm chú, Khương Dịch Duy nắm tay Lộ Kiều, mắt lạnh đảo qua, lạnh lùng nói: "Không có việc phải làm?"
Thanh âm Khương Dịch Duy làm bọn họ rùng mình một cái, lập tức cúi đầu vội vã đi làm việc.
Lộ Kiều nhịn cười, chờ đến khi vào văn phòng Khương Dịch Duy mới làm càn mà cười ra tiếng.
Nằm ở trên sofa, Lộ Kiều nhìn Khương Dịch Duy tɦẩʍ ɖυyệt văn kiện hơi hơi xuất thần.
Tối hôm qua cậu quá mệt mỏi, hôm nay một hai phải đến công ty chứng mình mình và Khương Dịch Duy không có vấn đề, cho nên dậy rất sớm. Chỉ trong chốc lát, liền mơ màng ngủ.
Giấc ngủ này cũng không yên ổn, không phải mơ thấy Khương Dịch Duy đánh nhau với Trương Thắng Cảnh, mà mơ thấy tình cảnh tối qua mình ngồi ở trên sàn nhà chờ Khương Dịch Duy về.
Lúc mê mang cậu tựa hồ nghe được đối thoại của Khương Dịch Duy và thư ký Vương, nhắc tới Trương Thắng Cảnh, lại nhắc đến nhà hàng Trương Thắng Cảnh.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa là giữa trưa, bụng cậu kêu không ngừng.
Đứng dậy mới phát hiện, Khương Dịch Duy đã chuẩn bị tốt cơm trưa, đặt ở trên bàn làm việc. Cầm chén đũa nếm thử, vẫn còn nóng.
"Cho rằng đến lúc này em sẽ tỉnh." Khương Dịch Duy đem canh chuyển đến trước mặt Lộ Kiều, "Uống miếng canh,"
Uống canh ấm xuống bụng, dạ dày Lộ Kiều ấm áp. Cậu có chút thèm ăn, ăn cũng không ít.
Khương Dịch Duy một bên gắp thức ăn cho Lộ Kiều, một bên nói: "Mấy ngày nữa là kỷ niệm thành lập công ty, chúng ta cùng nhau tham dự."
Lộ Kiều gật gật đầu, nghe Khương Dịch Duy tiếp tục mở miệng: "Còn đại ngôn lúc trước có nói với em, nhãn hiệu bên kia cũng đã liên hệ lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày nữa cũng sẽ ký hợp đồng."
"Phỏng vấn của nhãn hiệu áo ngủ bên kia yêu cầu video trước ngày 31 gửi qua trụ sở ở Pháp, thông qua phỏng vấn trung tuần tháng sau sẽ bay qua Pháp huấn luyện."
Buông đôi đũa, Lộ Kiều hỏi: "Nếu phỏng vấn được thông qua, huấn luyện mất bao lâu a?"
Khương Dịch Duy: "Một tháng."
"Cũng rất lâu." Lộ Kiều phỏng chừng mình rời khỏi Khương Dịch Duy một ngày, sẽ khó chịu đến không được. Nếu thật sự phỏng vấn được thông qua, qua bên kia huấn luyện một tháng, còn không biết phải chịu đựng như thế nào.
Cơm nước xong Lộ Kiều định tiếp tục ở nơi này với Khương Dịch Duy, chơi di động một lát lại nhận được Wechat của Hứa Thăng Vinh: |Vị kia nhà ngươi không có việc gì đi? Tối qua hắn uống không ít rượu, hai người cãi nhau.|
Lộ Kiều trả lời: |Xem vậy đi.|
Hứa Thăng Vinh cười nhạo Lộ Kiều vài câu, lại nói: |Hiện tại quán bar chưa mở cửa,