Trong khoảng thời gian ngắn Lộ Kiều không thể tin được, ôm cổ Khương Dịch Duy mà ngây người. Môi khẽ mở, thật lâu cậu mới tìm được thanh âm của mình, kích động hỏi: "Thật... Thật vậy sao?"
"Thật sự." Khương Dịch Duy cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa cổ Lộ Kiều. Đem người ấn vào trong ngực, hắn thấp giọng bên tai Lộ Kiều nói, "Tiểu Lộ, anh vì em mà kiêu ngạo."
Có lẽ người khác sẽ nói Lộ Kiều là vì hắn cậu mới có cơ hội phỏng vấn đến buổi trình diễn. Nhưng ở trong 60 người mẫu, Lộ Kiều bằng nỗ lực của chính mình, tự thân cố gắng, trong bảy chủ đề có một cái chủ đề là người mẫu mở màn, còn được biểu diễn hai cái chủ đề khác.
Hắn tin tưởng ngày Lộ Kiều đứng trên T đài kia, nhất định sẽ tỏa sáng bốn phía. Toàn thế giới sẽ được nhìn thấy Lộ Kiều tỏa sáng.
Khi đó, sự ưu tú của Lộ Kiều sẽ được mọi người công nhận. Sẽ không còn ai đối với Lộ Kiều của hắn khoa tay múa chân.
Những ngày tiếp theo nhiệt tình của Lộ Kiều tràn đầy, mỗi ngày huấn luyện đều so với ai cũng tích cực hơn. Đúng hạn uống thuốc, tình trạng cơ thể cậu cũng tốt hơn trước một ít.
Tuy rằng ngực sẽ có lúc đột nhiên đau đớn từng cơn, hô hấp khó khăn, nhưng ít nhất cũng không kéo dài, không phải loại không chịu nổi.
Thời gian thực mau trôi qua, tới ngày diễn tập, Lộ Kiều rốt cuộc cũng thấy ba bộ trang phục mình sẽ trình diễn.
Trước buổi diễn tập người mẫu mặc ba bộ trang phục để chụp ảnh bìa. Lộ Kiều đi theo nhân viên công tác để chuẩn bị thay quần áo.
Đầu tiên cậu thay bộ áo ngủ chủ đề mộng ảo nhân gian. Áo ngủ lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, cổ tay lượn sóng, vạt áo cơ hồ phết đất.
Sau khi thay trang phục xong, Khương Dịch Duy chú ý tới ngực Lộ Kiều được thoa lên một chút body shimmer, eo nhỏ đem đến cảm giác nhu thuận, quần ngủ có chút rộng lùng thùng. Đi một hàng vừa đi mang đến cảm giác muốn rớt không rớt, câu đến tâm người khó nhịn.
Ánh mắt nhìn về mặt Lộ Kiều, đôi mắt xinh đẹp của cậu được điểm xuyến đính đá, giống như người cá, nước mắt biến thành ngọc.
Bộ trang phục chủ đề thiên sứ xuống trần, làm cho Khương Dịch Duy ảo giác thiên sứ xuống trần gian.
Áo ngủ màu trắng dệt nửa trong suốt, mặc trên người Lộ Kiều làm cậu đã ngây thơ lại phong tình, hai trang phục đối lập trên người Lộ Kiều lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu. Trên đầu còn cài thêm trang sức lông chim màu trắng, làm Khương Dịch Duy phi thường chắc chắn, Lộ Kiều chính là thiên sứ rơi xuống nhân gian, đơn thuần đẹp đẽ. Một một hạt bụi nhỏ lạc đến, đều không dám khinh nhờn cậu.
Bộ cuối cùng là chủ đề nam nhân gợi cảm, thực sự hợp với Lộ Kiều. Làn da Lộ Kiều trắng như phát sáng cùng với màu đen của áo ngủ hình thành sự đối lập.
Cổ áo ngủ chạy đến vòng eo, phía trên nhìn không sót gì, nụ hoa chỗ đó có vẻ phá lệ... mê người.
Cậu cả người phát ra khí lạnh thần bí, nhất cử nhất động tựa như đang nói "Muốn sống chớ gần." , lại làm cho người ta một loại cảm giác muốn đem băng sơn mỹ nhân lộng đến khóc.
Khương Dịch Duy quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên không muốn Lộ Kiều bị người khác nhìn thấy như vậy. Lộ Kiều như vậu đều là dụ hoặc, là câu dẫn. Là độc dược làm người ta không áp được xúc động mà trầm mê trong đó.
Đem ba bộ áo ngủ chụp hoàn tất, Lộ Kiều đổi về đồ của mình, trong lúc chờ diễn tiếp đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy.
"Ba bộ áo ngủ kia em mặc đẹp sao?" Lời nói của cậu tất cả đều là chờ mong, muốn nghe đánh giá của Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy hô hấp phát trầm, kéo Lộ Kiều vào trong phòng thử đồ.
Một tay hắn nâng cằm Lộ Kiều, một tay chống cửa phòng đề ngăn bị người khác đẩy ra. Tiếp theo nụ hôn nóng bỏng liền rơi xuống môi Lộ Kiều.
Lộ Kiều ngửa đầu, tay bám vào bả vai Khương Dịch Duy. Lúc tách ra, đáy mắt là một mảng hơi nước.
"Đã hiểu chưa?" Khương Dịch Duy cúi đầu hỏi.
Lộ Kiều bị hôn đến phát ngốc, choáng váng mà "A?" Một tiếng.
Khương Dịch Duy thở dài, kéo tay Lộ Kiều sờ vào phía dưới của mình. Khi Lộ Kiều cảm nhận được cảm xúc của mình, trắng trợn nói ra: "Ba bộ quần áo kia, mặc trên người em rất đẹp. Đẹp đến chỉ cần một cái chớp mắt, không không thể khống chế du͙ƈ vọиɠ thân thể."
Đầu ngón tay Lộ Kiều cảm thụ được Tiểu Khương, giúp Khương Dịch Duy sờ sờ, mới chú động cắn lỗ tai hắn: "Vậy vất vả anh nhịn một chút, em còn phải đi diễn tập..."
Khương Dịch Duy nhẹ nhàng cười cười, duỗi tay vuốt tóc Lộ Kiều, lại lần nữa chạm vào môi Lộ Kiều, hắn lướt qua liền ngừng, liền buông người không ngực ra.
"Đi diễn tập đi, chuẩn bị lên sân khấu nhắn WeChat cho anh, anh ở đây bình tĩnh lại."
Lời nói Khương Dịch Duy nghe đến đáng thương, Lộ Kiều xoa xoa ngón tay Khương Dịch Duy, nhích người đi về phía hậu trường.
Nói là muốn bình tĩnh, nhưng trong đầu Khương Dịch Duy đều là bộ dáng Lộ Kiều trong ba bộ trang phục kia. Mỗi một cái chớp mắt, đều là gương mặt mỹ miều của Lộ Kiều.
Thật sự quá sức mê người....
Khương Dịch Duy yên lặng thở dài, ngồi ở phòng thử đồ ghế trên. Khuỷu tay hắn chống lên đầu gối, buộc chính mình áp xuống du͙ƈ vọиɠ.
Đại khái hai mươi phút, khôi phục bình tĩnh.
Di động lúc này rung lên, Khương Dịch Duy nhìn vào, là Lộ Kiều nói: 'Sắp đến lượt em lên sân khấu.'
Đứng dậy đi về phía khán đài, Khương Dịch Duy đứng khán đài nhìn về phía trung tâm T đài. Tổ người mẫu phía trước lục đục đi qua, đến phiên Ôn Du, hắn không khỏi nhíu mày.
Gió nổi lên không được, bước chân nện xuống như chột dạ, cả người nhìn lung lay. Điệu bộ diễn tuồng như vậy, thật sự không có tư cách tham gia vào buổi biểu diễn này.
Ôn Du chỉ có trình diễn hai chủ đề, trình tự đi ở trung gian, không quan trọng bằng thứ tự của Lộ Kiều.
Lúc hắn kết thúc diễn tập nghe Lương Hoàn đưa ra kiến nghị, nghe được một nửa, công viên công tác gọi tổ người mẫu tiếp theo vào vị trí.
Ánh mắt Ôn Du ngẩn ra, hắn không muốn nhìn Lộ Kiều đi, trực tiếp bỏ đi.
Lương Hoàn không rời đi cùng Ôn Du, đem đầu hướng về phía T đài, hắn muốn nhìn xem Lộ Kiều có thể đi thành cái dạng gì.
Tổ diễn tập này của Lộ Kiều là tổ khai mạc, chờ tổ nhỏ đi xong cái thứ hai thì lên sân khấu. Bước đi của cậu mang theo gió vững vàng, bước đi kiên định hữu lực.
Lương Hoàn cắn chặt răng, hắn không phải chưa thấy qua Lộ Kiều trên sàn diễn, nhưng chưa từng gặp qua Lộ Kiều như vậy. Có người trời sinh để tỏa sáng trên sàn diễn, Lộ Kiều hiển nhiên là người đó.
Hắn biết Ôn Du ghen ghét điều kiện thiên phú của Lộ Kiều, bằng không cũng sẽ không lúc nào cũng nhìn chằm chằm Lộ Kiều, cho dù không ở cùng công ty, cũng đem Lộ Kiều xem như đối thủ cạnh tranh.
Người như vậy không thể không phòng bị, chỉ cần có Lộ Kiều ở, Ôn Du vĩnh viễn sẽ bị đè