Vân Tử Túc có chút nghi ngờ: "Người khác?"
"Ừ."
Phí Dương khẽ đáp, nâng tách nhấp một ngụm cà phê, cậu ta khép mi mắt, tách sứ trắng tinh xảo che đi vẻ mặt cậu ta.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, hỏi: "Ý là tớ có thể dùng trực giác giúp người ta xem nhân duyên không ấy hả?"
Phí Dương bị sặc một cái, thiếu chút nữa phun cà phê ra ngoài.
"Khụ, khụ khụ..."
Cậu ta vội vàng đặt tách cà phê xuống, cầm khăn giấy xoa xoa mu bàn tay bị bắn cà phê lên, vẻ mặt có chút ảo não.
Vân Tử Túc không hiểu ra sao: "Cậu không sao chứ?"
Phí Dương trơ mắt nhìn cậu, biểu cảm thay đổi liên hồi, cuối cùng vẫn đành nín nhịn.
Thương lượng chuyện tình cảm với tên này nhất định thua thảm.
"Coi thế cũng được," Phí Dương nhướn mày, "Cậu có thể tính nhân duyên à?"
"Có thì cũng có," Vân Tử Túc không mảy may nghĩ nhiều, cậu nghiêm túc thẳng thắn, "Nhưng tớ không đặc biệt nghiên cứu đến, cơ bản chỉ có thể xem tình hình của bản thân, xem cho người khác chưa chắc đã chính xác."
Cậu hỏi: "Cậu muốn thử không?"
Phí Dương khoát khoát tay: "Thôi khỏi."
Mọi hứng thú của cậu ta đều bị một câu "chỉ có thể xem tình hình của bản thân" đánh cho tan tành.
Phí Dương quyết định kết thúc đề tài này, nhảy sang chủ đề khác: "Hôn lễ của cậu diễn ra lúc nào đấy?"
Vân Tử Túc suy nghĩ một chút: "Còn có mười bảy ngày nữa."
"Được." Phí Dương gật đầu, "Hẳn là tớ có thể về kịp."
Chờ cho Vân Tử Túc ăn xong bánh ngọt, Phí Dương liền lên đường ra sân bay. Đoàn xe đi Xuyên Tạng đã lên đường, vốn dĩ cậu ta nửa đường ngoặt tới Lâm thành, bây giờ phải bay trở về, hội họp cùng những người còn lại.
Người chở Phí Dương đến sân bay là anh hai của cậu ta, Vân Tử Túc cũng không đi theo nữa. Sau khi hai người tách ra, Vân Tử Túc nhìn đồng hồ, cậu không muốn trở về nhà họ Vân, tầm giờ này, vẫn kịp mua vé đi An thành.
Tuy nhiên Vân Tử Túc còn chưa chạy đến bến xe, đã lại nhận được một cú điện thoại.
"Alo, Hàn tiên sinh?"
Vân Tử Túc khá bất ngờ, cậu không nghĩ Hàn Dịch sẽ gọi điện cho mình.
"Là anh," Giọng nói của Hàn Dịch từ đầu bên kia truyền tới, hơi lạnh phảng phất giữa cái nóng mùa hè. Hắn hỏi, "Em đang ở bên ngoài sao?"
Vân Tử Túc đang đi qua đường, xung quanh đều là tiếng ồn ào huyên náo, cậu bước trên vạch kẻ đường cho người đi bộ, "Ừ, em đang qua bến xe gần đây, định về thăm nhà một chút."
Hàn Dịch hỏi: "Em muốn về An thành?"
"Phải," Vân Tử Túc đã bước sang bên đường đối diện, cậu hỏi, "Có chuyện gì à?"
Để phù hợp với ngày lành tháng tốt, ngày đính hôn và kết hôn không cách xa nhau nhiều, Hàn Dịch gọi tới lúc này, đoán chừng là tìm cậu bàn chuyện hôn lễ.
Chẳng qua không ngờ đến, câu trả lời của Hàn Dịch lại là "Không có."
Thậm chí hắn còn chủ động đề xuất: "Anh có thể đưa em về không?"
"Hở?" Vân Tử Túc tạm thời chưa phản ứng kịp.
Giọng nói của Hàn Dịch thả chậm lại, "Anh muốn đi gặp ba mẹ của em."
Vân Tử Túc cười nói: "Được."
Cậu báo địa chỉ, đợi dưới bóng mát ven đường không mất bao lâu, một chiếc xe Bentley Bentayga màu trắng đã đậu trước mặt.
Vân Tử Túc kéo cửa xe ngồi lên ghế phó lái, trong xe mở điều hòa, nhưng mùi thơm mê người bên trong không bị thải ra ngoài một cách tuần hoàn gì hết.
Hàn Dịch vẫn tự mình lái xe, hắn đưa chăn mỏng hắn mang theo cho Vân Tử Túc, ý nói đối phương có thể tranh thủ nghỉ ngơi trên đường.
Tuy nhiên Vân Tử Túc cũng không nhắm mắt say ngủ, hai người trò chuyện phiếm, bầu không khí cũng xem như không tệ.
Trò chuyện một hồi, đề tài liền chuyển lên người hai vợ chồng Vân Học Thương.
Khi Vân Tử Túc mới tới đây, linh thể còn lưu trữ hơn nửa thực lực. Lúc ấy Vân thái thái đã sắp chuyển dạ, nhưng bởi vì tắc mạch ối, mà suýt nữa một xác hai mạng. Sau khi linh thể của Vân Tử Túc nhập vào cơ thể thai nhi đã chết não, linh lực tản mác tự giác tu bổ cho thân thể người mẹ, kéo Vân thái thái đã bước một chân vào cửa âm phủ trở về.
Cho đến năm Vân Tử Túc mười bốn tuổi, sau khi kết thúc kì thi THPT, vợ chồng Vân Học Thương chở cậu từ trường thi về nhà, trên đường gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn cực kỳ nghiêm trọng. Dưới tình huống hai mươi mốt người tử vong, ba người nhà họ Vân may mắn tránh được một kiếp, chỉ có Vân Học Thương bị xây xước ngoài da đôi chút.
Vợ chồng Vân Học Thương cho rằng đây là đại nạn không chết, chỉ có một mình Vân Tử Túc biết được nguyên nhân thật sự.
Cậu lấy sự thụt lùi của tiến độ tu luyện làm cái giá đánh đổi, ra tay che chở ba người.
Nếu có thể gạt bỏ tai họa tận gốc, cái giá này cũng coi như xứng đáng. Có điều hễ là mạng người thì đều có số vận, Vân Tử Túc lo nhất chính là, vợ chồng Vân Học Thương đời này phúc cạn, khó mà sống lâu.
Tệ hại nhất, điều cậu lo lắng cuối cùng cũng biến thành sự thật.
Sau lần tai nạn xe cộ đó, hai vợ chồng Vân Học Thương thường xuyên gặp phải một vài tai nạn không có tính nguy hiểm cao, bởi vì tinh khí không đủ, mà ngay cả số âm vật tìm tới cửa rõ ràng cũng tăng lên không ít.
Bản thân việc tu sĩ tu hành đã là nghịch thiên cải mệnh, khi có đủ năng lực đều phải đi góp nhặt công đức, làm việc cẩn thận. Nếu là Vân Tử Túc khi xưa, bảo vệ hai người phàm đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại, ngay cả bản thân mình cậu cũng khó giữ nổi---- vì tu luyện thể chất thuần linh, Vân Tử Túc đã xài hết tất cả số linh lực vốn có trong linh thể, không thể không bổ sung thêm nhờ đồ ăn.
Dưới tình huống
chưa tu luyện xong thể chất thuần linh, cậu có thể bảo vệ vợ chồng Vân Học Thương một lần, nhưng lại không thể bảo vệ bọn họ cả đời.
Mặc dù đã thực hiện tất cả mọi mánh khóe có thể dùng đến, năm Vân Tử Túc mười tám tuổi, vợ chồng Vân Học Thương vẫn gặp phải tai bay vạ gió như cũ, đột ngột qua đời.
Việc duy nhất Vân Tử Túc có thể thực hiện, chính là thay bọn họ làm việc thiện tích công đức. Chờ đến khi xác nhận đường đi số mệnh kiếp sau của vợ chồng Vân Học Thương thuận lợi suôn sẻ, hạnh phúc dài lâu xong, lại tiễn đưa bọn họ một đoạn đường cuối cùng.
Sau lần từ biệt này, duyên phận sẽ đứt.
Sự kiện tiễn đưa vợ chồng Vân Học Thương tiếp tục tiêu hao không ít linh lực của Vân Tử Túc. Việc tu luyện thể chất thuần linh cũng vừa vặn tiến vào thời kỳ mấu chốt nhất, cũng là thời kỳ đòi hỏi nhiều công sức nhất, cậu tu dưỡng cẩn thận hồi lâu, mới gắng gượng cân bằng được lượng cung cấp và tiêu xài của linh lực.
Vậy nên Vân Tử Túc mới không thể giải quyết vấn đề di sản của vợ chồng Vân Học Thương bị những kẻ khác nhà họ Vân chiếm đoạt ngay từ đầu, thân xác của cậu cũng vì thế mà hao gầy đi không ít, chọc cho vợ chồng ông Tề và Hà An Khải vừa nhìn đã nói cậu gầy.
Nhưng mà hiện giờ, Vân Tử Túc đã không còn thiếu thốn linh lực, cũng đã đến thời điểm tính món nợ này cùng người nhà họ Vân.
Chưa nói đến, bên người cậu còn nhiều thêm một Hàn Dịch có thể bổ sung linh lực trực tiếp.
Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới biển, Vân Tử Túc cũng không kể cho hắn nghe toàn bộ sự thật, cậu chỉ lọc ra một vài sự kiện trao đổi với hắn, trong đó có cả hai lần đại nạn của Vân Học Thương và Vân thái thái.
Hàn Dịch nghe rất nghiêm túc.
Cho tới giờ nhà họ Vân cũng chưa từng đề cập đến chuyện về vợ chồng Vân Học Thương cho hắn, nhà họ Hàn thì càng miễn bàn, việc Vân Tử Túc trở về An thành lần trước không chỉ có một người biết, nhưng chỉ có Hàn Dịch hỏi đến bố mẹ Vân Tử Túc.
Lần này cũng vậy, hắn nghe nói Vân Tử Túc muốn về nhà, liền chủ động đưa ra lời đề nghị đồng hành.
Vân Tử Túc phảng phất sinh ra một loại suy đoán mơ hồ, hình như Hàn Dịch rất quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Tuy nhiên cậu không nghĩ đến chuyện, mẹ Hàn Dịch cũng qua đời sau khi sinh hắn, hoặc giả như là do đồng cảm, Hàn đại thiếu mới có thể cẩn thận chu đáo đến vậy.
Tán gẫu một đường, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng. Chờ đến khi Vân Tử Túc hoàn hồn, Bentley đã lái vào địa phận An thành. Hai người tìm một vị trí lân cận, ăn một bữa cơm đơn giản.
Lúc ăn cơm, Hàn Dịch đặc biệt có lòng hỏi Vân Tử Túc có no không, đến khi Vân Tử Túc gật đầu lia lịa, hắn mới đứng dậy tính tiền.
Vân Tử Túc âm thầm khen ngợi, trông ly kem nhà cậu kìa, tốt đẹp biết bao nhiêu! Vừa thơm vừa ngọt vừa biết quan tâm săn sóc, ngon mắt ngon miệng lại còn dồi dào sung túc.
Sau khi ăn xong, lái xe thêm chừng nửa tiếng nữa, hai người đã có mặt trong khu nhà Vân Tử Túc.
Hàn Dịch đỗ xe, hai người vừa mới bước xuống, Vân Tử Túc liền nhận ra đằng xa xa có chuyện bất thường.
Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng ấy, lại trùng hợp ngay vị trí nhà mình.
Hàn Dịch hỏi: "Sao thế?"
"Không sao," Vân Tử Túc lắc đầu một cái, "Anh với em qua kia trước đã."
Hai người vừa đi tới khu bên cạnh, Vân Tử Túc đã nhìn thấy bà cụ đứng trước quầy hàng mặt mày ủ dột.
Trông thấy Vân Tử Túc, bà Tề khẽ sửng sốt, rồi vội vàng kéo người qua.
"Cu Vân, cháu tới đúng lúc lắm. Bà đang chờ thằng cả liên lạc với cháu đây." Bà Tề sốt ruột, "Chú cháu vừa mới dẫn người mua tới, còn vời cái ông đạo sĩ già gì đó nữa, bảo là muốn trừ tà trong nhà cháu đấy..."
Bà nói được một nửa, mới nhìn thấy Hàn Dịch theo sau lưng Vân Tử Túc.
Bà Tề nhíu mày một cái, cũng bởi nguyên nhân khôi linh, bà không có cảm nhận quá tốt với Hàn Dịch.
"Vị này là?"
Vân Tử Túc đỡ cánh tay bà, giới thiệu: "Bà, đây là bạn cháu, Hàn Dịch."
"Chuyện trong nhà bà không cần lo lắng, bây giờ cháu đi qua xem liền."
Sau khi trấn an bà Tề, Vân Tử Túc cùng Hàn Dịch, đi về phía dưới tầng nhà bố mẹ Vân.
Giương mắt nhìn lên tầng mười tám, khóe môi Vân Tử Túc lộ ra một nụ cười lạnh.
Hàn Dịch thấy vẻ mặt cậu, nhưng cũng không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, chỉ hỏi một câu: "Bây giờ có muốn đi lên không?"
"Lên," Vân Tử Túc khẽ mỉm cười, "Bây giờ không lên, sẽ lỡ mất vở kịch hay đấy."
_________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc:? Có phải ảnh để ý tới tui không? Chắc là ảo giác rồi.
Hàn Dịch:...