Nghe lời Tiền Tam, gã cơ bắp sững sờ ít lâu, đoạn quay đầu quan sát con mèo đằng đó.
"Mày chắc không?"
Do trước kia không quá để ý, gã cơ bắp cũng không nhìn ra con mèo này và con trước kia rốt cuộc có là một hay không nữa. Gã nhìn mấy lần liền có chút không kiềm được, "Không phải còn mèo kia chết từ tám đời rồi à, có phải mắt mày bị cào một lần, giờ trông gà hóa cuốc luôn không?"
Tiền Tam căm hận nói: "Sao mà tao nhầm con mèo đấy được?"
Gã chỉ tay qua: "Mày xem đuôi nó đi, có một đốm rất tròn, lúc tao lột da nó trăm phần trăm là bắt đầu bóc từ đấy, tuyệt đối không nhận sai."
Gã cơ bắp liếc qua, quả nhiên nhìn thấy hoa văn rất tròn ở vị trí Tiền Tam nhắc tới.
Tuy nhiên hoa văn trên thân mèo báo vốn đều có hình tròn, nên dù rằng như vậy, gã cũng không tin hai con mèo là một.
"Được rồi, mèo báo chỗ chúng ta nhiều như thế, không thể nào không giống nhau được. Con ranh kia bị mày tự tay lột da, còn có thể sống lại chắc."
Gã cơ bắp không kiên nhẫn khoát tay.
"Nhanh lên, nhốt con này vào đi."
Mặc dù Tiền Tam nhớ như in, nhưng nghe gã cơ bắp nói vậy, cũng cảm thấy có chút nguôi nguôi như thật như giả. Con mèo kia quả thực là đã chết đi không thể sống lại, gã vừa nghĩ, vừa đi qua một bên, chuẩn bị nhấc cái lưới bên cạnh tới.
Thế nhưng gã vừa mới xoay người đi một bước, sau lưng đã truyền tới một tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị cắt tiết.
"A, a a------------!!"
Tiền Tam quay phắt đầu lại, chỉ thấy con mèo vốn rúc mình trong góc bỗng bổ nhào lên mặt gã cơ bắp. Chân sau của nó đạp lên bả vai gã cơ bắp, móng chân trước nhỏ máu sáng choang.
Gã cơ bắp che mắt phải, thét gào vùng vẫy muốn hất con mèo văng đi, có điều con mèo này thân hình quá nhỏ, động tác lại linh hoạt, cuối cùng treo trên đầu gã, lại giơ một cái chân khác, hung hăng cào một phát----
Mắt Tiền Tam cũng theo bản năng đau nhói lên.
Gã vừa giận vừa sợ, lưới bắt cũng không tìm, trực tiếp nhặt côn điện một bên muốn xông tới đánh mèo.
Chỉ là Tiền Tam vừa mới mở chốt điện, cả người liền cứng lại.
Trước mặt gã nào còn con mèo con chưa đầy tháng nào, chỉ có, chỉ có một con báo đen vàng thân hình to lớn, đứng thẳng người còn cao hơn so với gã!
Gã cơ bắp vẫn đang nằm sau lưng con báo không xa, không nhúc nhích, không rõ sống chết. Tiền Tam đối mặt với con báo săn to lớn đang nhìn gã chằm chằm, gã nuốt nước bọt, hai chân đã bị dọa sợ mềm nhũn.
Nơi đây, nơi đây tại sao lại xuất hiện con vật này??!
Tiền Tam hốt hoảng lùi về sau mấy bước, nhận ra chậm một nhịp mình còn đang cầm côn điện. Gã nắm côn điện khua khoắng loạn xạ, muốn dùng cách thức này bức lùi đối phương, tiếp cho mình một chút can đảm.
Thế nhưng tốc độ sáp lại gần của con thú dữ vẫn nhanh hơn so với mức độ đáng sợ nhất trong tưởng tượng của Tiền Tam.
Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, bóng hình đen vàng đã nhảy đến trước mặt. Thậm chí Tiền Tam còn không thấy rõ động tác của nó, cánh tay đã chợt phát lạnh.
Đến tận lúc côn điện lăn xuống, gã mới cảm nhận được chỗ đau như kim châm muối xát trên tay.
Tiếng kêu đau đớn còn chưa ra khỏi miệng, Tiền Tam đã đổ sập xuống đất. Ót của gã đập trúng xi măng cứng rắn, cách không tới nửa gang tay phía trước mặt, chính là cái mõm to như chậu máu của con thú dữ.
Cái miệng quá gần, Tiền Tam ngửi thấy một mùi hương tanh tưởi.
Còn có một loại gã không ngửi thấy, nhưng lại cảm nhận được luồng nhiệt giữa hai chân.
Báo đen cũng không lập tức hạ miệng. Nó đạp một chân lên lồng ngực Tiền Tam, áp lực nặng nề khiến cho Tiền Tam không thể nôn ra ngay lập tức. Sau khi đom đóm mắt tan đi, Tiền Tam đã nhìn thấy đầu vuốt bất chợt xuất hiện ngay trước mặt.
Đầu vuốt sắc bén vô cùng, chắc và có lực như móc câu, buộc gã phải tưởng tượng đến hình ảnh con ngươi mình bị moi móc.
Điều khiến Tiền Tam sợ hãi nhất chính là, đầu vuốt kia vẽ một hình chữ thập trên khoảng không sát con ngươi của gã.
Trước khi gã chọc mù mắt con mèo báo, cũng cầm chiếc kim ra dấu như vậy.
Cảnh tượng khi ấy, Tiền Tam còn nhớ như in. Gã dùng dây thép trói chặt tứ chi con mèo báo, vạch to mắt nó ra, dùng thanh thép trong tay nhắm chính xác vào con ngươi màu vàng, một nhát, một nhát, một nhát...
Mà bây giờ, toàn bộ động tác đều không sai lệch.
Trả lại hết thảy.
_____________
Sau khi gã cơ bắp rời khỏi quầy đón tiếp không lâu, ria mép ngồi cứng cả đêm đang duỗi chân duỗi tay thư giãn thân thể đau nhức, gã đang định đi rót cốc nước, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới.
Còn sớm như vậy, ai đến gõ cửa?
Ria mép sinh lòng cảnh giác, gã đang muốn bước ra, đã thấy người đàn bà mặc váy đỏ từ trên tầng đi xuống, bước đến cạnh cửa.
Ả đàn bà nhìn qua mắt mèo, vẻ mặt căng chặt.
Ả ta ra hiệu cho ria mép, rồi đưa tay mở cửa. Cánh cửa vừa mở, ả đàn bà thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nở nụ cười lay động lòng người.
"Ôi, một buổi sáng tinh mơ như vậy, ai ghé đến chơi?"
Ngoài cửa là mấy người mặc cảnh phục, người cầm đầu chừng hơn ba chục tuổi, thoạt trông rất trầm ổn.
Anh ta giơ chứng nhận cảnh sát: "Chào chị, có người tố cáo nơi này của chị tự ý chứa chấp động vật được bảo vệ cấp quốc gia, xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi."
"Động vật được bảo vệ?" Chị Hồng hoa dung thất sắc, "Anh cảnh sát, có phải anh nhầm lẫn gì không, chỗ bọn tôi chính là trạm mèo chính quy..."
Ả còn chưa dứt lời, phía sân sau liền truyền đến tiếng thét thất thanh.
Lòng ả trầm xuống, mấy viên cảnh sát ngoài cửa cũng cả kinh, bọn họ không trì hoãn, lập tức xông về phía truyền ra âm thanh.
Chẳng qua là đi tới trước cửa, cửa thông ra lại bị khóa, đẩy không ra. Cảnh sát trung niên nói với chị Hồng: "Xin hãy mở cánh cửa này ra."
Ria mép đã bị dọa sợ ngây người, chị Hồng phản ứng trước tiên, ả vốn định phân bua mấy câu kéo dài thời gian, còn chưa kịp mở miệng, đã lại nghe thấy một tiếng gào thảm thiết.
Thanh âm lạc cả giọng, khiến đáy lòng người nghe phát lạnh.
Cảnh sát trung niên lạnh lùng nói: "Nhanh!"
Chị Hồng không còn cách nào, chỉ có thể tra chìa khóa mở cửa ra. Cánh cửa này thông ra sân ngoài, vừa mới bị đẩy ra, người trong phòng đều đồng loạt kinh ngạc.
Chỉ thấy hai tên đàn ông đầu đầy máu ngã thẳng trên sân, trên mặt có dấu vết bị cào qua. Viên cảnh sát trung niên quan sát sơ lược, phần để trần ra ngoài và các bộ phận khác của bọn họ đều không bị thương. Nhưng kỳ dị là, tiếng kêu thảm vừa mới phát ra cách đây không lâu, nhưng hai người này chẳng khác nào bị lấy
mạng trực tiếp, nằm trên đất không nhúc nhích.
Viên cảnh sát trung niên nhíu mày, ra hiệu cho hai viên cảnh sát khác đi lên kiểm tra tình huống của hai người này. Sau đó, bọn họ đều cho ra câu trả lời y hệt.
"Sếp, còn sống."
Không chỉ là cảnh sát, ngay cả chị Hồng và ria mép cũng đều không hiểu tình huống trước mặt. Hai tên này trước đó vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên bị thương đến mức này?
Nhưng ngoại trừ hai viên cảnh sát đang tra xét tình hình hai người trên mặt đất, vẫn còn một viên cảnh sát đứng ở cửa sân, dù cho chị Hồng có muốn thao tác gì, cũng không tìm thấy cơ hội.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, có người định gọi cứu thương, trong sân bất chợt xuất hiện một tiếng động khác.
Cánh sát trung niên giương mắt nhìn, chỉ thấy một con mèo báo con màu vàng không biết từ đâu chạy tới. Nó lộp bộp chạy ra, ngẩng đầu mềm mại kêu một tiếng.
"Meo ~"
Tiếng kêu của con mèo nhỏ còn mang giọng sữa, ngoại trừ đáng yêu, còn nghe ra đôi chút đáng thương. Nó kêu liền mấy tiếng, rồi chạy tới bên chân viên cảnh sát trung niên, cố sức cắn cắn ống quần của anh ta.
"Sếp...?"
Bên cạnh có người gọi một tiếng, lo con mèo sẽ cắn người. Cảnh sát trung niên lại khoát tay, cau mày: "Hình như nó muốn dẫn đường cho chúng ta."
Dẫn đường?
Mấy viên cảnh sát cúi đầu, chỉ thấy con mèo con lắc mình chạy về một phía, nó chạy mấy bước, còn quay đầu lại nhìn bọn họ, dường như đang muốn bảo bọn họ mau bắt kịp.
Cảnh sát trung niên nói: "Tiểu Trần đi với tôi, những người còn lại tiếp tục ở lại nơi này."
Một viên cảnh sát trẻ tuổi chạy qua, đi theo anh ta về phía con mèo nhỏ. Tiểu Trần nhìn bóng lưng con mèo, do dự nói: "... Sếp, anh nhìn con mèo này, có giống đời sau của mèo báo hay không?"
"Xem ra là giống," Cảnh sát trung niên đáp, "Nhưng nó không có tính công kích, trông cũng rất quen hơi người, cũng không biết có phải loài hoang dã hay không nữa."
Hai người vừa mới dứt lời, bỗng dưới sự chỉ dẫn của con mèo con nhìn thấy được một chiếc cầu thang thông xuống lòng đất.
Bọn họ đi xuống, ánh sáng phía dưới mờ tối, cũng rất khó ngửi. Tiểu Trần ôm một bụng đầy nghi vấn bật đèn pin mang theo người, vừa chiếu qua, đã nhìn thấy không ít lồng sắt.
Cậu ta khẽ sửng sốt, vội vàng đi tìm công tắc điện bên tường. Đèn được bật sáng, bọn họ mới nhìn rõ cảnh tượng trong căn phòng mênh mang này.
Trong không gian bí bách không thông gió, các loại đồ lặt vặt chồng chất qua loa trên mặt đất, mà sát ba mặt tường, lại xếp đầy những chiếc lồng cả lớn lẫn nhỏ.
Nhìn sơ sơ, cũng phải có ít nhất trên trăm con mèo.
Hầu hết mèo ở đây đều rơi vào trạng thái ngủ mê man, vậy nên bên trong hầm ngầm không có tiếng động gì. Đứng từ cửa dõi mắt tới, mấy chục con mèo trưởng thành đốm báo khắp mình lập tức lọt vào tầm mắt.
Viên cảnh sát trung niên nhìn lướt qua cũng nhận ra chủng loại của bọn chúng.
Mèo báo hoang dã trưởng thành, động vật được bảo vệ cấp hai cấp quốc gia.
Rời khỏi tầng hầm trở lên mặt đất, có cảnh sát tiến lên báo cáo: "Sếp, gọi cứu thương rồi. Hai người này không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mắt đều hỏng cả, không biết là bị thứ gì cào."
Cậu ta còn chỉ chỉ Tiền Tam đang nằm ngửa, nói: "Con ngươi của người này trực tiếp bị đâm hỏng, gọi thế nào cũng không tỉnh, có lẽ là đau đến hôn mê."
Cảnh sát trung niên gật đầu tỏ ý đã hiểu, phân phó: "Lục soát một chút, dẫn tất cả bọn họ đi."
Anh ta bổ sung một câu: "Gọi điện thoại cho Cục, bên này cần thêm người, cả bác sĩ thú y nữa."
Có người hỏi: "Dẫn hết đi ạ?"
Tiểu Trần một bên cũng giận phát cười.
"Đây chính là cấp hai quốc gia, trên hai mươi đã xem là tình huống nghiêm trọng. Số lượng cất giấu bên dưới, đủ để giam từng người trong số chúng."
Mấy người giật mình tại chỗ, chị Hồng và ria mép mặt mày xám xịt.
Tiểu Trần thở dài: "May là có con mèo con chỉ đường cho chúng ta..."
Cậu ta vừa nói, vừa lia mắt khắp bốn phía.
"Ớ, con mèo con đâu?"
____________
Vân Tử Túc đứng bên cửa sổ KTV một đêm, cậu nhìn xe cảnh sát lái vào trong con hẻm, lại đợi thêm một hồi, quả nhiên, liền nhìn thấy con mèo báo con tự động chạy trở về.
Sau khi hấp thu chừng đấy âm khí và tinh khí, sức mạnh của con mèo báo nhỏ đã không còn là loại mà mèo con bình thường có thể so sánh được, hơn nữa con mèo báo này có thiên phú, lúc này nó thậm chí còn không đi qua sảnh trước, mà trực tiếp bám lên bức tường không quá bằng phẳng nhảy đến tầng hai.
Vân Tử Túc mở cửa sổ cho nó vào. Mèo báo con nhảy phốc lên bàn, buồn bực hắt xì một cái, cái đầu nhỏ rung rung, đoạn cúi đầu liếm chân trước của mình.
Được cái đầu lưỡi non hồng liếm hai cái, vuốt trước của con mèo báo nhỏ sạch sẽ sáng choang, ngay sau đó, nó lại trở về hình dáng hung thú uy mãnh to lớn ban đầu.
Khí đen lượn lờ quanh người con hung thú đã thưa đi không ít, thân hình cũng ngày càng co lại. Nhưng so sánh với màu vàng nguyên bản, khí đen vẫn chiếm mất một nửa.
Vân Tử Túc lắc lắc đầu, nói với Hàn Dịch đứng một bên: "Chỉ giải quyết đám buôn mèo quả nhiên là không đủ, mặc dù lại hấp thu tinh khí của hai người nữa, nhưng còn một nửa oán khí trên người nó vẫn chưa được thanh tẩy."
Xem ra, có lẽ không thể không tìm những kẻ ngược đãi mèo kia.