Sắc mặt Phí Dương tái nhợt, còn có thêm một mảng cháy nắng, nhìn vô cùng chật vật, bên chân cậu ta còn lê theo một vật đen xì, bên ngoài ướt nhẹp, hình như là một chiếc áo mưa màu đen.
Cậu ta nhìn Vân Tử Túc, giọng nói ồm khàn: "Tử Túc? Là cậu thật sao?"
Căn phòng cách âm không tốt, cậu ta cố sức nhỏ giọng.
"Là tớ." Vân Tử Túc vừa nói, vừa thả lỏng cánh tay giữ lấy Hàn Dịch. Trong phòng không có ghế, cậu bèn kéo Phí Dương ngồi bên mép giường mình, sau đó vung tay một cái, tạo kết giới cách âm xung quanh ba người.
"Bây giờ không cần lo bị người khác nghe được nữa," cậu hỏi Phí Dương, "tại sao cậu biết bọn tớ ở đây?"
Hàn Dịch chợt ngăn cậu lại.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Em chắc chắn cậu ta là Phí Dương chứ?"
Vân Tử Túc nhìn về phía Phí Dương.
Với bản chất của Phí Dương, nghe vậy đã sớm bùng nổ.
Thế nhưng sắc mặt Phí Dương chỉ thoắt biến đổi, cũng không mở miệng cãi lời, chỉ khàn giọng nói một câu: "Là tôi."
Vẻ mặt cậu ta biểu lộ ra không đơn thuần là chột dạ hay tức giận, mà càng giống như vẫn còn chưa qua cơn sợ hãi.
Vân Tử Túc gật đầu: "Em đã kiểm tra qua, cậu ấy đúng là Phí Dương."
Trừ khi có người có tu vi vượt qua cậu, nếu không không thể nào lừa gạt được linh thức của cậu.
Cậu rót nước nóng vào bát cháo ăn liền đưa Phí Dương, cho cậu ta ấm áp một chút.
Phí Dương nhận lấy bát cháo, bưng trong lòng bàn tay, chậm rãi giải thích: "Ban ngày tớ không hề ngủ, người trong phòng bệnh nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến việc người mới tới hôm nay ở lại phòng 206, bọn họ còn bảo trong số đó có một người âm khí rất nặng, ban đêm tốt nhất không nên đến gần gian phòng này."
Vân Tử Túc có chút bất ngờ: "Cậu vẫn luôn tỉnh à?"
Phí Dương gật đầu: "Chỉ có mình tớ tỉnh."
Chỉ? Vân Tử Túc hỏi: "Trước đấy các cậu gặp phải chuyện gì?"
Phí Dương hít sâu một hơi, mặt mày nhuốm đầy mệt mỏi. Nét ngạo nghễ giữa hai hàng lông mày cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Cậu ta nói, tin tức linh tuyền được truyền ra từ một cậu con nhà giàu trong vòng bạn bè của bọn họ, người này tên là Tòng Đới Tài. Đới Tài nói kế hoạch của mình là làm một chuyến đến Tây Tạng, trong quá trình tìm hiểu có liên lạc với một người là dân bản địa người Tạng, hiện tượng kỳ lạ bên trong khu không người chính là do tay người Tạng này nói với cậu ta.
Đới Tài cảm thấy khởi hành một mình thì không tiện, bèn tìm thêm sáu thằng bạn nhà giàu ngó nghé huyền môn như mình cùng đồng hành đến Khương Đường, Phí Dương cũng là một trong số đó, sau khi chia tay hội bạn du lịch, cậu ta bèn gia nhập với đội ngũ bảy người này.
Bọn họ có tổng cộng ba chiếc xe việt dã, ngoại trừ bảy cậu ấm, trong xe còn có ông anh người Tạng từng liên lạc với Đới Tài khi trước. Khi đoàn người tiến vào khu vực không người, suốt một đường đều vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay tối hôm đó đã tìm thấy linh tuyền trong truyền thuyết.
Vân Tử Túc hỏi: "Các cậu thật sự gặp được linh tuyền à?"
Trên mặt Phí Dương không có lấy một vẻ mừng rỡ.
Biểu cảm của cậu ta có phần phức tạp: "Lúc đó bọn tớ nghĩ thế thật."
Vừa mới nhìn thấy làn nước xanh biếc như ngọc và ồ ạt trào ra linh khí, bảy người đồng loạt bị cảnh tượng trước mắt làm cho rúng động tâm can. Số linh khí bọn họ từng được tiếp xúc ngày xưa, đa phần đều đến từ linh dược và linh phù bỏ số tiền lớn mua về, nhưng dù rằng như vậy, bằng tài nghệ của bản thân bọn họ, cũng phải nhờ có sự dẫn dắt của người khác mới có thể nắm được số lượng linh khí bên trong.
Nhưng đứng trước dòng linh tuyền này, tất cả bọn họ đều cảm nhận được luồng linh lực dồi dào ập tới từ phía đối diện, đến mức phản ứng cao nguyên hành hạ bọn họ mấy ngày hôm nay cũng tức thì dịu đi không ít.
Buổi tối hôm đó, bọn họ dựng lều bên cạnh linh tuyền, thậm chí đã chốt với nhau muốn ở gần linh tuyền tu luyện cả ngày trước lúc rời đi.
Vì phản ứng cao nguyên gây ra thiếu dưỡng khí trầm trọng, ban đêm khi đi ngủ, bọn họ không tụ lại cùng một chỗ, mà mỗi người hưởng thụ một không gian riêng bên trong mái lều rộng rãi được tự mình mắc lên.
Ban đêm nổi gió, Phí Dương ngủ sớm bị tiếng gió bên ngoài đánh thức. Cậu ta mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trong túi ngủ, định đi kiểm tra độ vững chắc của lều vải. Kết quả cậu ta vừa mới đến sát lều vải, đã xuyên thấu qua màng cửa sổ trong suốt, nhìn thấy phía xa xa có một bóng người đang đứng cạnh linh tuyền.
Lều vải của Phí Dương ở ngoài cùng, thẳng ngay hướng linh tuyền. Bóng hình đưa lưng về phía lều vải, sau đó quỳ xuống bái lạy, động tác vô cùng phức tạp, giống như đang thực hiện nghi thức cúng bái gì đó.
Phí Dương nhìn mấy lần, cho rằng đấy là tay người Tạng, nên cũng không để ý nhiều. Từ đầu người này đã coi linh tuyền là hồ thiêng, thái độ vô cùng cung kính, nửa đêm chạy ra cũng không có gì kỳ lạ.
Vả lại phản ứng cao nguyên dữ dội như vậy, những người khác đều đang mê man say giấc, Phí Dương có thể coi là người bị nhẹ nhất trong số họ. Ngoại trừ tay người Tạng kia, nào còn ai có thể dư thừa năng lực đi làm loại chuyện này.
Phí Dương không nhìn thêm, kiểm tra lều bạt xong liền chui trở về túi ngủ. Kết quả chờ đến lúc cậu ta ngả lưng xuống rồi, trong cơn thiu thiu vào giấc, trong đầu lại đột ngột lóe lên điều gì đó không thích hợp.
Ban ngày tay người Tạng mặc quần áo sẫm màu, hơn nữa tóc anh ta vừa dài vừa xoăn. Thế nhưng người bên linh tuyền ban nãy lại mặc áo khoác nhạt màu, tóc thì lại ngắn.
Ban đêm có gió không mây, ánh sáng có thể coi là đủ nhìn. Phí Dương không cho rằng mình nhìn sai, cậu ta hồi tưởng một chút, liền nhớ ra chiếc áo khoác nhạt màu kia, chẳng phải là chiếc áo Đới Tài mặc hôm nay hay sao.
Đó là mẫu mới nhất, ban ngày còn có người hỏi cậu ta tên thương hiệu.
Tại sao Đới Tài lại đến bờ hồ? Phí Dương ngờ vực không thôi, cậu ta đang do dự xem có nên bất chấp cơn rùng mình mà rời khỏi túi ngủ quan sát thêm lần nhữa hay không, thì đột nhiên phát hiện có người đi lướt qua tấm màng nhựa dẻo.
Màng nhựa dẻo là vật liệu một chiều, từ trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thấy rõ bên trong, nhưng sẽ nhìn được hình bóng. Phí Dương chỉ có thể kiềm chế bản thân, ngăn không cho mình đứng dậy.
Cậu ta vốn muốn đợi thêm chốc lát sẽ chạy ra xem, kết quả ít lâu sau, cậu ta liền ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phí Dương bị tiếng động đánh thức. Cậu ta rời khỏi lều vải, đã nghe thấy có người không quá quen mặt nói, không thấy tay người Tạng kia đâu nữa.
Ba chiếc xe vẫn đỗ nguyên xi tại vị trí ban đầu, chỉ có tay người Tạng và lều bạt đơn sơ của anh ta là biến mất tăm hơi.
Phí Dương đang cảm thấy quái lạ, thì chợt nhìn thấy Đới Tài bước tới, thoạt trông Đới Tài vừa mới thức dậy, không có gì bất thường, cậu ta giải thích với mọi người, rằng tối qua tay người Tạng đã nói với cậu ta, không thể ở tại hồ thiêng lâu thêm được, đại khái là vì nguyên nhân tín ngưỡng, anh ta phải rời đi trước.
Tay người Tạng nói chuyện riêng với Đới Tài à? Nhớ lại động tác na ná lễ nghi cúng bái của người dân Tây Tạng tối qua, Phí Dương nhíu mày một cái, đè dập nghi vấn đã chồi lên tới mép.
Cậu ta luôn cảm giác chuyện này không bình thường.
Đới Tài an ủi mọi người không có vấn đề gì, hơn nữa không có tay người Tạng ở đây, mấy người bọn họ nghiên cứu linh tuyền càng thêm thuận lợi, thành ra mấy người cũng không tiếp tục truy xét vấn đề này thêm nữa.
Bọn họ nán lại bên bờ nước một ngày, còn múc đầy linh tuyền vào mấy chiếc thùng đã được chuẩn bị từ trước, quyết định sáng sớm hôm sau sẽ lên đường.
Buổi tối, Phí Dương tận mắt chứng kiến Đới Tài tiến vào lều nghỉ ngơi. Mặc dù cậu ta có chút ngờ vực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy Đới Tài thể hiện cái gì khác biệt, nên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này trước đã.
Dẫu sao ngày mai cũng sẽ rời khỏi đây.
Kết quả đến nửa đêm, Phí Dương lại bị tỉnh giữa giấc.
Lần tỉnh giấc này cũng không có nguyên do, Phí Dương day day hai bên thái dương nhức mỏi, nhớ đến chuyện tối qua, liền ma xui quỷ khiến mà nhích sát lều vải, cách lớp màng trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Cậu ta tưởng rằng sau khi người dân tộc Tạng kia rời đi, thì sẽ không có ai ra bờ hồ làm chuyện kỳ quái nữa, kết quả vừa nhìn một cái, cậu ta đã lập tức sững sờ.
Kẻ hướng mặt về phía linh tuyền, thế mà lại biến thành ba người.
Người cầm đầu đứng giữa mặc đúng chiếc áo khoác sáng nay Đới Tài mới mặc, gã vẫn lặp đi lặp lại những động tác phức tạp ngày hôm qua, mà phía sau lưng gã một trái một phải, có hai kẻ đứng thẳng đơ, không có bất kỳ động tác gì.
Đêm cao nguyên giá rét, ba người đứng trước linh tuyền hành động quái gở, cho dù thân ở trong lều, Phí Dương vẫn cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Cậu ta âm thầm quan sát một hồi, còn len lén chụp lại mấy tấm, mặc dù ban đêm không đủ ánh sáng, tuy nhiên vẫn có thể thấy rõ mấy phần đường nét.
Không bao lâu sau, phát hiện những người kia có dấu hiệu sắp trở về, Phí Dương bèn vội vã nằm trở lại.
Cả một đêm cậu ta không thể ngon giấc, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác. Sáng sớm thức dậy, Phí Dương ăn sáng qua loa xong liền đi thu dọn đồ đạc sẵn sàng rời đi, kết quả Đới Tài lại nói với mọi người, hôm nay không định rời đi.
Đới Tài nói, linh khí tại linh tuyền vô cùng dào dạt, cậu ta đã đạt đến thời khắc đột phá mấu chốt nhất, cố gắng thêm một ngày nữa là có thể tiến vào Luyện Khí kỳ, bây giờ rời đi, toàn bộ đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Phí Dương lập tức phản đối, nhưng trong đội ngũ lại có hai người thẳng mặt ủng hộ Đới Tài.
Hai người kia vừa khéo là hai kẻ đứng sau lưng Đới Tài hôm qua. Phí Dương còn nhớ dáng hình, cách ăn mặc và kiểu tóc của bọn họ.
So với ngày hôm qua, sắc mặt hai người rõ ràng xám xịt hơn chút, giống như đột nhiên trải qua một cơn bạo bệnh. Chỉ có điều chính bản thân bọn họ lại không cảm nhận được gì, còn đang không ngừng hùa theo Đới Tài.
Phí Dương hỏi thẳng bọn họ tại sao sắc mặt bọn họ lại kém như vậy, hai người kia nói, đây là biểu hiện bình thường khi tu luyện, người nhập môn trễ như cậu làm sao hiểu được.
Chuyện trước kia Phí Dương bị tên đạo sĩ lởm Chính Thống tông lừa gạt, mấy người ở đây đều nghe nói đến.
Sắc mặt Phí Dương không dễ nhìn, vốn dĩ cậu ta cũng chẳng phải người tốt tính. Cậu ta khăng khăng muốn đi, cuối cùng còn nêu ý kiến ba người ở lại, những người khác rời đi.
Nhưng đề nghị này cũng bị chặn đứng. Chìa khóa cả ba chiếc xe việt dã vừa vặn nằm trong tay ba người bọn họ, mà hai người kia lại trực tiếp giao chìa khóa cho Đới Tài. Đới Tài lấy cớ bọn họ không quen đường, từ chối đề nghị của Phí Dương, Phí Dương không có xe, cậu ta không có cách nào rời khỏi nơi này.
Sau một hồi giương cung bạt kiếm, Đới Tài lại đổi sang bộ mặt ôn hòa an ủi mọi người. Gã nói chỉ cần đợi thêm một ngày nữa, chắc chắn ngày mai sẽ rời đi.
Dẫu sao mấy người bọn họ cũng mang đầy
đủ đồ ăn, hơn nữa cái lí do tiến vào Luyện Khí kỳ này, ngoại trừ Phí Dương, ba người còn lại cũng không phản đối gì lắm, thậm chí bọn họ còn nổi tâm tư thỉnh giáo Đới Tài phương pháp tu luyện.
Một mình Phí Dương không có cách rời đi, lòng cậu ta cực kỳ bất an. Đến xế chiều, cậu ta tìm cơ hội nói chuyện với người cậu ta quen thân nhất trong số ba người còn lại, tường thuật hết một lượt sự kiện xảy ra ban đêm hai ngày vừa qua, Phí Dương còn cho người kia xem mấy tấm hình làm chứng.
Người kia cũng vô cùng sửng sốt, cậu ta khá thân với Phí Dương, hơn nữa còn có ảnh chứng minh, cuối cùng vẫn đứng về phía Phí Dương. Hai người thảo luận một hồi, quyết định sẽ lấy trộm chiếc chìa khóa Đới Tài cất giữ, sau đó rời đi trước.
Hai người vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng Đới Tài liên tục bị hai kẻ tối hôm qua vây quanh, không hề ở một mình. Sắc trời dần dần ảm đạm, Phí Dương rất sốt ruột, nhưng chờ đến khi cậu ta ôm một bụng đầy tâm sự ăn xong bữa tối, lại bỗng phát hiện phản ứng cao nguyên trên người mình đột ngột tăng mạnh.
Đối với một người bình thường quanh năm sinh sống tại nơi có độ cao so với mặt nước biển thấp, phản ứng cao nguyên chính là một tảng đá chăm chăm đè trên lồng ngực và trên đỉnh đầu. Hít vào thở ra đều không thể nào tránh thoát. Phí Dương tương đối may mắn, cậu ta sở hữu thể chất không phản ứng nghiêm trọng với cao nguyên, hai ngày trước mặc dù vẫn cảm thấy thiếu oxy, song vẫn có thể hoạt động bình thường.
Nhưng sau khi ăn xong bữa tối, cậu ta đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, đầu óc choáng váng, dường như ngồi thêm một lúc nữa sẽ ngủ thẳng mất.
Phí Dương cố gắng vực dậy tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đều sớm trở về lều vải, Đới Tài còn nói nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai cần phải xuất phát lên đường, rất nhanh, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tình trạng của Phí Dương không tốt lắm, cậu ta định lát nữa mới đi ra. Kết quả chờ đến khi trở lại lều vải, cậu ta lại y như hôn mê, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Cậu ta bị đánh thức bởi một luồng nhiệt nóng rát, Phí Dương phát hiện sợi dây chuyền đeo trước ngực đã đốt da thành một vệt đỏ hồng. Cậu ta cuống cuồng mở phần ruột rỗng mặt vòng ra, phát hiện tấm phù nhét bên trong đã hoàn toàn cháy sém.
Phí Dương vội vàng lấy ra một tấm phù mới, thay thế tấm phù đã hỏng. Cậu ta nhét mặt vòng vào bên trong quần áo một lần nữa, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo hơn chút.
Phí Dương hít sâu một hơi, sau đó vén rèm cửa sổ sơ sài, nhìn về phía linh tuyền.
Vừa ghé mắt tới, lưng cậu ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Sáu người.
Ngoại trừ bản thân cậu ta, cả thảy sáu người trong đội ngũ, đều đang đứng trước linh tuyền.
Bao gồm cả người bạn hôm nay cậu ta tìm tới nói chuyện, đang chuẩn bị đi trộm chìa khóa với cậu ta cũng vậy.
Ban đêm ở Khương Đường rất lạnh, kẻ dẫn đầu vẫn là Đới Tài hành vi phức tạp, gã thực hiện liên tiếp những động tác cúng bái quái đản, năm người còn lại thì giống như năm cái cọc gỗ, chôn chân thẳng tắp sau lưng gã.
Phí Dương không nhẫn nại thêm được nữa, cậu ta muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này ngay lập tức.
Cậu ta bọc kín áo khoác, lặng lẽ rời khỏi túp lều của mình. Bên ngoài gió lạnh thét gào, vừa vén lều vải lên đã bị quật cho phát run.
Phí Dương khom người, lần mò tiến vào lều vải của Đới Tài. Quả nhiên trong lều rỗng tuếch. Cậu ta vừa tìm chìa khóa xe việt dã, vừa phải đề phòng người khác trở lại bất cứ lúc nào, tim đập còn gấp hơn gió thét bên ngoài.
Nhưng lật tung toàn bộ lều vải, Phí Dương cũng không thể tìm thấy chìa khoá đâu.
Chẳng lẽ Đới Tài mang theo bên người cả ba chiếc chìa khoá sao?
Phí Dương không dám đợi thêm, cậu ta vừa mới sắp xếp lều vải trở về hiện trạng ban đầu, thì đã phát hiện mấy người bên hồ xoay người, chuẩn bị tiến về bên này.
Phí Dương vội vã rời khỏi túp lều của Đới Tài, trở về lều của mình thông qua hướng mạn sườn khuất mắt đám người bọn họ. Cậu ta vừa kéo khóa căn lều của mình lên chưa được bao lâu, đã nhìn thấy bóng người đi qua bên ngoài ô cửa trong suốt.
Do vừa phải hoạt động xen lẫn tâm trạng căng thẳng, Phí Dương không thể không bụm miệng lại, lúc này mới có thể miễn cưỡng đè nén tiếng hít thở nặng nề. Cậu ta nhìn người này nối tiếp người kia chậm rãi đi qua, tim đập như đánh trống.
Một, hai, ba... Sáu người tất cả.
Sau khi bóng người biến mất hẳn, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió heo hắt. Phí Dương đợi một hồi lâu, xác nhận bên ngoài không còn tiếng động gì, mới đứng dậy, đi ra ngoài kiểm tra thêm lần nữa.
Lần này cậu ta cầm cả bình xịt gây mê mà ban ngày chưa sử dụng đến, định dùng thứ này đánh gục Đới Tài, sau đó cướp chìa khoá rời đi.
Nhưng khi Phí Dương vén cửa lều vải, vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy một cặp mắt đang nhìn cậu ta chằm chằm.
-
Nhiều ngày sau, khi nhớ lại sự việc xảy ra lúc bấy giờ, sắc mặt Phí Dương vẫn không mấy dễ nhìn như cũ.
Cậu ta cũng coi như một người tương đối to gan lớn mật, bây giờ chỉ là kể lại, vậy mà vẻ mặt vẫn tái nhợt xanh mét.
Vân Tử Túc và Hàn Dịch nhìn nhau một cái, cậu hỏi Phí Dương: "Sau đó thì sao?"
Phí Dương uống một ngụm cháo nóng, đoạn nói: "Sau đó tớ ngất đi, đến tận ngày hôm qua mới tỉnh lại."
Cậu ta vừa tỉnh, đã phát hiện mình đang ở bên trong một phòng bệnh xa lạ.
"Sáu người khác đều ngủ mê mệt, tớ không biết lai lịch của những khuôn mặt lạ lẫm trong phòng bệnh, nên cũng giả vờ ngủ theo." Thái độ của Phí Dương rất nặng nề, cậu ta nói tiếp, "Với cả, tớ còn nghe bọn họ nhắc đến một chuyện."
Vân Tử Túc hỏi: "Chuyện gì?"
Phí Dương nói: "Bọn họ bảo đã kiểm tra đồ đạc trong xe việt dã của đoàn tớ, kỳ dị ở chỗ, chiếm nhiều chỗ nhất trong cốp sau lại là mấy cái thùng trống rỗng."
Vân Tử Túc lập tức phản ứng lại.
"Đấy là mấy cái thùng các cậu đựng nước linh tuyền phải không?"
Phí Dương mệt mỏi gật đầu.
Vậy là thứ mà bảy người bọn họ nhìn thấy có lẽ căn bản cũng không phải linh tuyền gì, Vân Tử Túc nghĩ, hẳn là bọn họ đã bị tay người Tạng kia gài bẫy.
Nhưng có lẽ xung quanh nơi này thật sự có linh tuyền tồn tại, nếu không, tại sao đám đệ tử hạch tâm sẽ tề tựu về nơi này?
Trước đó Vân Tử Túc đã dùng linh thức kiểm tra một lượt xung quanh, tuy nhiên bên trong phạm vi dò xét của cậu, cũng không phát hiện nơi nào có linh khí đặc biệt dồi dào.
Diện tích khu không người ở Khương Đường rất rộng, cậu không thể chỉ đứng ngoài rìa dùng linh thức thăm dò hết được.
Vân Tử Túc tạm thời gác suy nghĩ sang một bên, cậu hỏi Phí Dương: "Nếu giờ cậu tỉnh lại rồi, không bằng bọn tớ đưa cậu về Lhasa trước? Phí nhị thiếu vẫn đang chờ cậu ở đấy."
Hàn Dịch một bên lại nói: "Không được. Trời mưa cả ngày, bây giờ xe không thể lên đường."
Phí Dương cũng lắc đầu, cậu ta nói: "Mặc dù lúc ấy tớ muốn chạy trốn một mình, nhưng bảy người bọn tớ cùng xuất phát, giữa các gia đình đều có quan hệ lợi ích khăng khít, nếu một mình tớ trở về, những nhà khác tuyệt đối sẽ sinh lòng ngờ vực, thậm chí sẽ nhằm vào nhà họ Phí."
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, cảm thấy không sai.
Hơn nữa mặc dù cậu không quan tâm yêu cầu giữ bí mật của đám đệ tử hạch tâm, nhưng dù sao Phí Dương cũng đã vào huyền môn, nếu bị những kẻ đang nhìn chằm chằm này tra ra được, về sau cũng không dễ dàng hành động.
Phí Dương uống xong chút cháo cuối cùng, nhìn đồng hồ xong bèn nói: "Tớ phải về trước đã, bọn họ thay ca lúc ba giờ, người trong phòng bệnh sẽ đi kiểm tra phòng trước ba giờ một chút, kiểm tra xong sẽ đổi ban."
Bây giờ đã xấp xỉ hai rưỡi, cậu ta nhất định phải trở về trước ba giờ.
Điện thoại của Phí Dương không thấy đâu, Vân Tử Túc đưa chiếc điện thoại Phí Trạch chuẩn bị từ trước cho cậu ta, rồi hộ tống Phí Dương về phòng gạch, sau đó mới trở lại nhà khách một lần nữa.
Tín hiệu truyền tin ban đêm không tốt, chẳng biết có phải do nước mưa làm hỏng trạm phát hay không. Hàn Dịch soạn tin nhắn gửi cho Phí Trạch xong xuôi, chỉ là không biết bao giờ đối phương mới có thể nhận được.
Bọn họ định tìm cớ ở lại nơi này, sau đó lại bàn bạc với Phí Trạch phương án tiếp theo.
Kết quả sang ngày hôm sau thời tiết vẫn chẳng khá lên, không cần đợi Vân Tử Túc nghĩ kĩ lí do, đã có người tìm đến cửa.
Chỗ đóng quân xảy ra chuyện.
Người đến là Liên Kỳ Tư, vẻ mặt cậu ta còn căng thẳng hơn so với ngày hôm trước.
"Ý anh là, bác sĩ phụ trách chăm sóc mấy người bọn họ đã ngất xỉu lúc kiểm tra đêm qua à?" Vân Tử Túc hỏi.
Liên Kỳ Tư đáp một cách chắc nịch: "Phải, hơn nữa tình trạng còn giống y đúc mấy người bọn họ, không có vết thương ngoài da, nhưng lay mãi không tỉnh."
Hàn Dịch nhìn cậu ta: "Loại chuyện này tại sao lại phải báo cho bọn tôi trước?"
Nếu không phải còn có điều kiêng kỵ, có lẽ Liên Kỳ Tư chỉ muốn chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà kêu lên hung thủ.
"Bên trong phòng gạch, người hôn mê là bác sĩ, những người khác không có thêm biểu hiện gì bất thường." Liên Kỳ Tư lên giọng, "Trước khi hai vị tới đây, chỗ bọn tôi chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào như vậy!"