À, chuyện này...
Vành tai của Hạ Trĩ ửng đỏ, "Phương pháp này thật sự có hiệu quả ư? Tại sao tên của hai nhân vật chính trong sách lại là chúng ta?"
Làm người ta lúng túng nhất chính là! Sách này chắc chắn không phải là ấn phẩm văn học nào đâu? Sẽ rất xấu hổ khi đọc á?
Thẩm Thời Kiêu nghiêm túc đáp: "Bác sĩ nói, nhân vật trong sách tốt nhất là người quen trong cuộc sống của tôi, bạn đời là sự lựa chọn tối ưu."
Hạ Trĩ yên lặng lật xem vài quyển sách ở trên bàn, nhìn trang bìa mà hai má đỏ lên từng chút: 《Vợ yêu bé nhỏ của bá đạo tổng tài》, 《Sư tôn đáng yêu của đồ nhi cố chấp 》, 《Ái phi độc nhất vô nhị của Hoàng đế tàn nhẫn 》...
Chủ đề cũng đa dạng quá nhỉ?
Vị tác giả (1) nào có tài vậy?
(1) QT là tác giả thái thái, từ này độc giả hay dùng để gọi tác giả.
Theo mình biết thì từ này như cách gọi lịch sự với nữ giới hoặc để gọi vợ.
Còn tại sao để gọi tác giả thì tui hong biết huhu
Thẩm Thời Kiêu nhìn ra sự do dự của cậu, cụp mắt xuống thì thầm: "Em đã xem kỹ bản thỏa thuận chưa?"
Hạ Trĩ có dự cảm không lành: "...!Đã xem rất kỹ."
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu: "Trong đó có một thỏa thuận là em có nghĩa vụ giúp tôi điều trị chứng ngủ rũ, có nhớ không?"
Hạ Trĩ cuộn tròn ngón tay lại: "Nhớ..."
Thẩm Thời Kiêu lấy ra một tấm chi phiếu từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
Sau khi phóng khoáng viết vài con số thì giao cho cậu, "Đọc một quyển sách một triệu, thanh toán lập tức, thành giao?"
Hạ Trĩ chậm rãi nhìn tấm chi phiếu.
Nhìn lại máu và nước mắt, ôm nó vào ngực, đáy lòng cậu đang rỉ máu!
Huhuhu, cậu không còn trong sạch nữa rồi!
Bàn bạc xong việc này, Thẩm Thời Kiêu vô cùng nhẹ nhõm.
Hắn nói với Hạ Trĩ: "Hôm nay tôi có thời gian rảnh, không bằng đi đăng kí kết hôn đi?" Lúc nói chuyện, giọng nói của hắn vô cùng trầm, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chú ý đến biểu cảm của Hạ Trĩ, mang theo một nỗi bất an hiếm thấy.
Hạ Trĩ đang cầm tờ chi phiếu đột nhiên ngẩng đầu.
Đúng ha, hai người bọn họ hiện tại là kiểu "lái xe không giấy phép".
Dù sao cũng có thời gian chụp ảnh và ký tên, cậu gật gật đầu: "Được."
Thẩm Thời Kiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi cùng cậu đến Cục dân chính.
Quy trình, thủ tục được giải quyết rất nhanh.
Lúc kí tên của mình, Hạ Trĩ mới phát hiện lòng bàn tay của cậu đổ rất nhiều mồ hôi.
Ở cửa Cục dân chính, tâm trạng Thẩm Thời Kiêu tốt một cách bất ngờ.
"Để tôi giữ giấy kết hôn của chúng ta."
"Được."
Hạ Trĩ không nghĩ quá nhiều, tùy tiện giao cho hắn.
Từ hôm nay trở đi, cậu là một người đàn ông đã có chồng rồi!
Trên xe, Thẩm Thời Kiêu gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Thẩm, đại khái là hẹn thời gian về ra mắt chính thức với người lớn trong nhà.
Ở trong điện thoại, tâm trạng của mẹ Thẩm không tệ, giọng nói hiếm thấy mà tràn đầy năng lượng.
Hạ Trĩ cầm nước trái cây, cong mắt: "Sức khỏe gần đây của bác gái không tệ, bệnh tình có khá hơn chút nào không ạ?"
Thẩm Thời Kiêu mím mím môi: "Ừm, nhờ có em."
Mẹ Thẩm đang cùng chị em uống trà chiều thì cúp điện thoại, "Con trai tôi rất vui vẻ đi đăng kí kết hôn rồi.
Hôm nay mời mọi người đi làm đẹp, tôi sẽ trả toàn bộ."
Vì đã quyết định sẽ gặp người lớn trong nhà vào cuối tuần này, nên Hạ Trĩ cố ý chọn một bộ âu phục màu trắng.
Nghe nói toàn bộ bậc cha chú của nhà họ Thẩm sẽ có mặt vào lúc đó, cậu phải ăn mặc lịch sự một chút, không thể thất lễ.
Ở đầu giường, có bày mấy quyển sách văn học nào đó.
Thẩm Thời Kiêu cố ý dặn dò để cậu hiểu rõ cốt truyện, tốt nhất là có thể đọc lên một cách tình cảm dạt dào.
Mỗi lần đọc một trang, Hạ Trĩ đều phải hít sâu một hơi.
Vị tác giả này hành văn không tệ, nội dung rất có tính gợi tả.
【 Trên hành lang tối tăm, Hạ Trĩ dựa sát vào vách tường lạnh lẽo, nhẹ giọng van xin: "Chồng ơi, em sai rồi." Thẩm Thời Kiêu híp mắt, nguy hiểm tháo đồng hồ đeo tay xuống: "Lần sau có trốn nữa không." Hạ Trĩ: "Huhuhu, không trốn."
Hắn đuổi, cậu trốn, cậu có chạy đằng trời! 】
Vị tác giả này đúng là một thiên tài!
Hạ Trĩ dụi dụi mắt, tung tăng đi xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn.
Lúc đi xuống tầng trệt, cậu chợt phát hiện tầng hầm thứ nhất mở đèn nên tò mò bước xuống rồi tiếp tục đi dọc theo cầu thang.
Nơi này là hầm chứa rượu vang đỏ của Thẩm Thời Kiêu.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thời Kiêu ngồi trên ghế sofa quay đầu lại: "Muộn như vậy rồi tại sao không ngủ?"
Hạ Trĩ thuận miệng đáp lại một câu rằng ban ngày cậu ngủ nhiều hơn.
Cậu không thể nói, đọc quá nhiều tiểu thuyết, nên tịch mịch không chịu nổi.
Thẩm Thời Kiêu khoác một chiếc áo sơ mi trắng lỏng lẻo, hai chân thon dài bắt chéo lại, một đoạn mắt cá chân lộ ra dọc theo ly quần thẳng tắp.
Hạ Trĩ chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt nai con chớp chớp nhìn rượu vang đỏ trước mặt.
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng cào cào mái tóc bù xù, đáy mắt lộ ra nụ cười lười biếng: "Cùng nhau uống một ly nhé?"
Hạ Trĩ cầm rượu vang đỏ được đưa tới: Hic hic hic, Domaine Romanée Conti! Toàn là tiền!
Thẩm Thời Kiêu nghiêng người dựa vào ghế sofa, cánh tay thỉnh thoảng gác lên trán.
Mắt nhìn Hạ Trĩ, dường như do dự rất lâu, hắn giơ ly rượu lên: "Tân hôn vui vẻ."
Hạ Trĩ nhấp vài ngụm rượu vang đỏ, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập ánh sáng.
Nhẹ nhàng chạm ly với Thẩm Thời Kiêu: "Tân hôn vui vẻ."
Tầng hầm trồng rất nhiều cúc họa mi và cây xô thơm, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Hạ Trĩ say rồi, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ma xui quỷ khiến hỏi ra vấn đề mà cậu hiếu kì nhất: "Có thể cho tôi hỏi tại sao anh lại chia tay với mối tình đầu được không?"
Đôi mắt Thẩm Thời Kiêu chợt lóe lên.
Hạ Trĩ rũ đôi mi thanh mãnh: "Xin lỗi, tôi làm anh buồn rồi."
"Cậu ấy đột nhiên biến mất." Thẩm Thời Kiêu nhỏ giọng thì thầm, "Mấy năm trước ba của tôi qua đời.
Tôi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng nên mẹ dẫn tôi ra nước ngoài điều trị.
Tôi làm quen với cậu ấy ở bệnh viện.
Cậu ấy là một du học sinh, lúc đó làm tình nguyện viên cho bệnh viện, cậu ấy tên là Summer.
Trong một lần tình cờ, chúng tôi quen nhau.
Mỗi ngày, cậu ấy đều sẽ chờ tôi ở vườn hoa của bệnh viện.
Vào ngày thứ hai sau khi tôi tỏ tình, cậu ấy không xuất hiện nữa.
Tôi tìm khắp nước Pháp, cũng không tìm thấy cậu ấy.
Tôi không có thông tin về trường học của cậu ấy, không có họ tên thật của cậu ấy, chỉ biết cậu ấy là một người vô cùng đáng yêu, là một bé con có đôi mắt rất đẹp..."
Tiếng hít thở đều đều vang lên ở phía bên cạnh.
Hạ Trĩ cuộn tròn hai chân, gối đầu lên cánh tay, trông như một động vật không hề phòng bị.
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hạ Trĩ.
Bàn tay ấm áp hạ xuống, cưng chiều xoa xoa tóc của cậu.
Vẫn mềm mại như thế.
Thẩm Thời Kiêu chăm chú nhìn Hạ Trĩ, chậm rãi cúi người, hôn lên tóc cậu.
"Chỉ có điều là sau đó, tôi cuối cùng cũng tìm được cậu ấy."
"Nhưng cậu ấy quên tôi."
"Không sao, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh tôi là tốt rồi."
—
Tài xế đứng ở cửa nhà họ Trầm, Hạ Trĩ nhẹ nhàng kéo cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, khuôn mặt bất giác căng thẳng.
Thẩm Thời