Nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, những hạt bông tuyết tràn ngập trong không khí, mang theo một chút sương mù.
Cả người Hạ Trĩ đã lạnh thành khối băng từ lâu rồi.
Cậu rúc vào trong lòng ngực của Thẩm Thời Kiêu, hấp thụ sự ấm áp trong chốc lát.
Thẩm Thời Kiêu cởi áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên vai Hạ Trĩ, "Chúng ta về nhà đi."
Giọng nói trầm thấp ôn nhu vậy mà lại ấm áp vô cùng.
Hạ Trĩ ôm lấy áo khoác, ngước đôi mắt bị lạnh đến đỏ bừng lên, lộ ra ý cười trong giây lát.
"Chúng ta khoác chung đi.
Chỗ này cách bãi đỗ xe một quãng đường, anh chỉ mặc mỗi áo lông thì sẽ bị cảm lạnh."
Thẩm Thời Kiêu ngẩn ra một lát, thấp giọng hỏi: "Hai người chúng ta làm sao khoác chung được?"
Hạ Trĩ cụp mi xuống như đang suy tư, tầm mắt đảo qua đảo lại chiếc áo khoác.
Hai người cùng mặc chung không phải là không thể.
Thẩm Thời Kiêu khoác lên rồi ôm cậu vào lòng ngực không phải là được rồi hả?
Ý tưởng này hơi đáng sợ!
Đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người ta.
Thẩm Thời Kiêu vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào cậu trong chốc lát.
Hắn đi tới khoác áo lên vai, giơ cánh tay về phía cậu: "Lại đây."
Hạ Trĩ mím môi, nội tâm dâng trào mãnh liệt!
Tư thế này hơi ám muội.
Do dự gần năm giây, cậu tung tăng chạy vào trong lòng ngực của Thẩm Thời Kiêu, ngoan ngoãn rũ mắt.
Cậu che giấu cảm xúc, bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Trên đầu vang lên một tiếng cười nhẹ, Thẩm Thời Kiêu ôm sát cậu: "Đi."
Về đến nhà, Hạ Trĩ bị thúc giục đi vào phòng tắm, cậu tắm trong làn nước ấm sảng khoái.
Trong lúc dùng khăn lông lau tóc, cậu nhớ tới video ghi hình mà Nhan Văn Thanh đưa cho cậu.
Hôm nay rốt cuộc tại sao Hạ Minh Hiên lại té, cậu phải xem kĩ lại đã.
Nhưng có tất cả bảy, tám cái máy quay, cậu cũng không chắc cái nào có thể quay động tác chân của diễn viên, dẫu sao cảnh này cũng là đặc tả nửa người trên.
Phòng ngủ của cậu không có máy tính, nhưng phòng của Thẩm Thời Kiêu thì có.
Đương nhiên, phòng cho khách ở dưới lầu cũng có.
Hạ Trĩ cầm USB, trong vô thức cậu nhớ lại cái ngày mà Thẩm Thời Kiêu đưa ngọc thạch cho cậu.
Kể cả hôm nay, "về nhà" trong miệng Thẩm Thời Kiêu là ý gì?
Đây là nhà của cậu thật hả?
Hic hic hic! Quá phức tạp, đau đầu ghê!
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng ngủ của Thẩm Thời Kiêu bị gõ vang.
Thẩm Thời Kiêu đang gọi điện thoại, nói về phía cửa: "Vào đi."
Hạ Trĩ ngừng thở, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Vừa bước từ phòng tắm ra, trên người hắn mang theo hơi nước nhàn nhạt và mùi thơm của sữa tắm.
Giọt nước còn sót lại trên ngọn tóc, trượt dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh và trắng nõn, rồi dừng lại trên xương quai xanh.
Nó như ẩn như hiện.
Thẩm Thời Kiêu cúp điện thoại: "Có việc gì sao?"
Hạ Trĩ lắc lắc USB trong tay, "Tôi muốn xem kĩ lại sự cố ở phim trường ngày hôm nay, nhưng trong phòng không có máy tính."
Thẩm Thời Kiêu: "Dùng của tôi đi."
Mở USB ra, có rất nhiều tài liệu ở bên trong.
Nếu chỉ dựa vào sàng lọc từng cái một, ước chừng phải xem hết một ngày một đêm.
Hạ Trĩ ngẩng đầu: "Tôi có thể dùng máy tính của anh tải một phần mềm được không? Vậy thì sẽ tiện để vừa xem vừa đối chiếu video."
Thẩm Thời Kiêu: "Được."
Lúc tải phần mềm, tay của Hạ Trĩ đặt trên đùi, trông có chút lo lắng.
Lúc này, cậu vô tình nhìn thấy một thư mục được đặt là "summer" trên máy tính, đáy lòng cậu chùng xuống.
Hình như bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu tên là Summer.
Thẩm Thời Kiêu thật sự rất yêu Summer.
Giờ phút này Hạ Trĩ dường như đang đặt mình trên chiếc thuyền nhỏ giữa những làn sóng, bên cạnh toàn là hư vô và mờ mịt, không thể nắm lại được.
Phần mềm cuối cùng cũng tải xong.
Hạ Trĩ nắm con chuột, cố gắng hết sức không để Thẩm Thời Kiêu nhìn ra chút manh mối nào.
Nhưng Thẩm Thời Kiêu vẫn phát hiện.
"Sắc mặt của em không được tốt lắm."
"Vậy hả?" Hạ Trĩ cười cười, "Tuột huyết áp, bụng hơi đói."
Thẩm Thời Kiêu đứng lên, đẩy cửa phòng ngủ ra rồi đi xuống dười lầu, "Tôi đi lấy chút gì đó cho em ăn."
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Trĩ.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái thư mục cất giấu bí mật kia.
Hô hấp của cậu phập phồng không theo bất kì quy luật nào, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cậu chầm chậm nhắm mắt lại.
Lúc Thẩm Thời Kiêu trở lại, Hạ Trĩ đã mở phần mềm ra, kéo toàn bộ video vào cùng một trang, rồi cậu bắt đầu tiến hành so sánh.
"Ở đây có trái cây và bánh ngọt, em ăn một ít trước đi.
Tôi nói thím Lý nấu cơm cho em."
Hạ Trĩ liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Dưa Hami (1) và nho đỏ rất ngọt, cậu cắn nhẹ một cái, hô hấp cũng bình tĩnh lại không ít.
(1) Dưa Hami là một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, TQ.
Mình search thì hình như là một loại dưa lưới.
"Hôm nay cảm ơn anh.
Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi có thể tự mình làm."
Thẩm Thời Kiêu vẫn nhìn chằm chằm màn hình như cũ, cũng không có ý định rời đi.
Tốc độ video tăng nhanh một ít, hắn trả lời: "Nhiều người thì có thể làm nhanh hơn."
Nhiệt độ trong phòng cũng cao vừa đủ, Hạ Trĩ không hề cảm thấy lạnh.
Cổ áo ngủ bị kéo xuống kha khá, cậu cũng không phát hiện.
Hình ảnh nhanh chóng chuyển động, Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên nói: "Dừng."
Bốn mắt cùng nhìn lại, chân của Hạ Minh Hiên đang đạp lên phần đuôi áo bào của Hạ Trĩ.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu thấy một màn như vậy thì đột nhiên nheo mắt lại, hiện lên một chút nguy hiểm.
Nếu không phải Hạ Trĩ kéo áo choàng của mình trước thì cuối cùng người bị thương sẽ biến thành Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ không ngốc, xem đoạn này xong đã hiểu rõ tất cả.
Hạ Minh Hiên là kiểu điển hình cho việc ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo.
Đáng đời.
"Vậy chúng ta cần phải công khai đoạn video này hả?" Hạ Trĩ mở weibo ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Phía dưới khu bình luận toàn là mắng chửi tôi.
Có điều tôi cũng tự mắng lại ở trong lòng."
Nói xong, cậu nhắp mở hot search, không ngờ lại phát hiện topic liên quan đã biến mất.
Thẩm Thời Kiêu giải thích: "Tôi cho trợ lý liên hệ với bên kia, gỡ hot search xuống."
"Chuyện đó tốn không ít tiền đâu hả..." Hạ Trĩ lờ mờ cảm thấy đau lòng, nắm áo ngủ lông nhung nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
"Cả đêm nay em đã nói cảm ơn rất nhiều lần với tôi rồi." Thẩm Thời Kiêu giơ tay xoa xoa xoáy tóc của cậu, "Không cần khách sáo với tôi như vậy."
Hạ Trĩ híp mắt lại: "Anh đối xử với ai cũng tốt như vậy hả?"
Thẩm Thời Kiêu cười: "Em thấy tôi giống người làm từ thiện à?"
Hạ Trĩ cong đôi mắt cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thế nhưng sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Tại vì tôi đáng yêu, mê người hả?
Hạ Trĩ giấu hai câu này ở trong lòng, không dám hỏi ra.
Trước khi ngủ, Thẩm Thời Kiêu nói với Hạ Trĩ rằng hắn sẽ giúp cậu xử lý gọn gàng chuyện này, để cậu có thể yên giấc ngủ mà không cần lo lắng.
Hạ Trĩ chợt tin tưởng hắn đến lạ, nằm ở trên giường không bao lâu đã thiếp đi mất.
Trên mạng, tuy rằng hot search đã bị gỡ xuống, nhưng cũng không thể cản được quần chúng nhiệt tình ăn dưa, ngược lại còn kích thích lòng hiếu kì của bọn họ.
Hạ Trĩ là một ngôi sao vô danh, làm sao có tiền mà gỡ hot search?
Cũng có thể là, có chỗ dựa ở phía sau?
Vào lúc này, diễn đàn nào đó đào ra video khi Hạ Trĩ nhận phỏng vấn lần đầu tiên đã công khai rằng bản thân đã kết hôn.
Các cư dân mạng bắt đầu bắt đầu đào sâu xem chồng của Hạ Trĩ là ai.
Thế nhưng, đào suốt một đêm, mọi người cũng không