Tấm lưng rộng lớn và thẳng tắp của Thẩm Thời Kiêu trở nên cứng đờ một cách rõ ràng.
Sau đó hắn dùng bàn tay, vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Hạ Trĩ, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh kem đã rơi hỏng đến mức không thể nhìn ra hình dạng gì.
Dường như sau khi suy suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn an ủi nói: "Không sao...!chỉ là hình dạng hơi xấu chút, còn ăn tiếp được."
Khuôn mặt của thiếu niên ở phía sau khẽ thay đổi, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cái bánh kem này có chắc là ăn tiếp được không?
Hạ Trĩ khụt khịt mũi, đôi mắt tủi thân nhìn chằm chằm chiếc bánh kem thiên nga đen kia.
Mất mặt quá huhu.
Nhưng thật sự rất đau lòng!
"Vậy em đi nhặt nó lên."
Nói rồi, Hạ Trĩ đứng dậy đi đến trước bánh kem, giọng điệu tiếc nuối: "Vẻ ngoài hơi khác, nhưng mùi vị chắc là không tệ."
Lúc này, thiếu niên ở phía sau bỗng nhiên chen mồm vào: "Bánh kem này cũng không đắt.
Có cần thiết phải vậy không?"
Sau khi nghe được những lời này, Thẩm Thời Kiêu khẽ xoay người, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện cậu nói tôi biết rồi, sao còn chưa đi nữa?"
Thiếu niên này tên là Trần Tranh, cũng xem như là bạn bè chơi từ bé đến lớn của Thẩm Thời Kiêu.
Lúc nhỏ, cậu ta thường xuyên theo sau đuôi hắn để đi chơi.
Có điều vì tính cách được nuông chiều nên Thẩm Thời Kiêu cực kì không thích cậu ta.
Trần Tranh bĩu môi, nhìn Hạ Trĩ: "Anh Thời Kiêu, cái người đó là ai vậy?"
Thẩm Thời Kiêu mang theo vẻ mặt hờ hững, đi đến bên cạnh Hạ Trĩ rồi ôm lấy bờ vai của cậu, "Bạn đời hợp pháp của tôi."
Hạ Trĩ ôm hộp bánh kem, lặng lẽ cọ cọ vào lòng ngực của Thẩm Thời Kiêu.
Cậu nhìn Trần Tranh với ánh mắt đơn thuần và vô tội.
Lêu lêu lêu, tui hợp pháp!
"À, thì ra anh ta chính là cái người nhà họ Hạ kia." Trần Tranh hiển nhiên đã từng nghe về chuyện kết hôn của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh kem của cậu ta như đang suy tư gì.
Xem ra quan hệ của hai người cũng bình thường, nếu không Hạ Trĩ cũng sẽ không nghèo đến nỗi chỉ làm rơi hư bánh mà khóc thành như vậy.
"Nếu anh Hạ thích ăn bánh kem của tiệm Black Swan, tôi có thể đưa thẻ VIP của tiệm bọn họ cho anh."
Ngụ ý là, anh muốn ăn thì nói với tôi, cần gì phải keo kiệt như vậy?
Nói ra lời này xong, cậu ta còn ngại không đủ, lại bồi thêm một câu, "Anh Thời Kiêu, anh cũng thật là.
Nếu anh Hạ thích ăn, anh nên mua cho anh ấy nhiều một chút."
Thẩm Thời Kiêu đã sớm quen với những lời thảo mai của cậu ta, hắn dắt Hạ Trĩ về phía khu vực nghỉ ngơi của văn phòng, chỉ để lại một câu: "Tôi không có tiền, thẻ lương ở chỗ em ấy."
Trần Tranh cứng đờ, nụ cười trở nên mất tự nhiên.
Lúc này, Hạ Trĩ chớp chớp đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Bánh kem không bị bẩn.
Nhà khoa học có trách nhiệm phải nghiên cứu lương thực đã vất vả như vậy để cậu được ăn no.
Chúng ta cũng không thể lãng phí đồ ăn.
Cho nên cậu không cần mua cho tôi nữa, cảm ơn."
Trần Tranh bị nghẹn đến nỗi không thể nói được gì.
Cậu ta thấy hai người ngồi quanh bàn ăn đang chuẩn bị ăn bánh kem, xem cậu như không khí.
Tự thấy mình chuốc vạ vào thân nên cậu ta hậm hực rời đi.
Có điều nhiệm vụ mà cha giao cho cậu cũng xem như đã hoàn thành được một nửa, đoán chừng lúc về nhà sẽ không bị mắng thậm tệ.
Văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Trĩ cẩn thận mở hộp bánh kem ra, "Đây là lúc tôi chụp quảng cáo, nhân viên đã tặng cho tôi.
Vốn định đem tới ăn với anh, đáng tiếc là nó đã bị tôi làm hỏng rồi."
Hạ Trĩ mới vừa chụp quảng cáo xong nên vẫn chưa tẩy trang, trông cậu có phần rạng rỡ hơn khi để mặt mộc như mọi ngày.
Có điều, kiểu nào cũng đẹp.
Ngón tay hơi cuộn lại, Thẩm Thời Kiêu tựa đầu lên tay, cổ tay áo sơ mi trắng được hắn cuốn lên một cách nhẹ nhàng.
Trên chiếc cổ tay thon dài và săn chắc là chiếc đồng hồ Hạ Trĩ tặng cho hắn.
Hắn thì thầm: "Không sao, mùi vị chắc sẽ không thay đổi, chúng ta nếm thử xem."
Hạ Trĩ kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh cũng muốn ăn?"
Thẩm Thời Kiêu: "Tại sao lại không chứ?"
Hạ Trĩ cho rằng Thẩm Thời Kiêu vừa rồi chỉ là thuận miệng an ủi cậu, không nghĩ tới đối phương thế mà cũng định ăn.
Đây vẫn là chủ tịch bá đạo hả?
Chủ tịch bá đạo không phải là kiểu không ăn cơm thừa, không ăn mấy thứ trông xấu xí và dùng sữa bò để tắm hả?
Nhưng mà cũng khá tốt, như vậy sẽ dễ cho Hạ Trĩ thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tối hôm qua cậu đã tìm cẩm nang yêu đương của tiểu bạch hoa trên mạng, trên đó dạy cậu một chiêu:
Lúc bạn đút cho "mục tiêu" của bạn ăn, nhất định phải cầm dụng cụ ăn uống trên tay của bản thân.
Như vậy là bạn đã có thể giả vờ sử dụng nó một cách vô ý.
Sau khi ăn xong thì chỉ cần tỏ vẻ vô tội và đơn thuần nói: Ui trời! Chúng ta dùng chung một bộ dụng cụ ăn uống rồi!
Khoảng cách giữa hai trái tim được kéo gần lại nhờ sử dụng chung một bộ dụng cụ ăn uống.
Tia lửa giữa hai người bắn vèo vèo vèo!(1)
(1) Giải nghĩa: dài quá nên tui để ở cuối chương
Hạ Trĩ càng nghĩ càng phấn khởi, cậu chậm rãi cắt một miếng bánh kem.
Đôi mắt cậu khẽ cụp xuống, chuẩn bị tìm cơ hội để hành động.
"Miếng này cũng không tệ lắm, anh ăn trước đi." Hạ Trĩ ngẩng đầu rồi cười dịu dàng, ánh mắt trông rất ngọt ngào.
Cậu ngoan ngoãn đưa cái thìa tới bên miệng của Thẩm Thời Kiêu.
Vẻ mặt của Thẩm Thời Kiêu khẽ thay đổi, ánh mắt dừng lại một lát.
Sau đó hắn lập tức hé miệng, ăn miếng bánh kem.
Hạ Trĩ cầm chiếc thìa mà Thẩm Thời Kiêu đã ăn với vẻ hưng phấn, trông cậu hệt như một bé chuột nhỏ nhìn thấy phô mai.
Khóe miệng len lén cong lên, cậu dùng thìa nhẹ nhàng múc một miếng.
Chính là hiện tại!
"Ừm, hương vị khá ổn."
Hạ Trĩ cụp đôi mắt xấu hổ xuống, ngơ ngác một lúc lâu rồi mới khẽ ngẩng đầu lên.
Nhưng đối diện lại là ánh mắt phức tạp của Thẩm Thời Kiêu.
Không đúng, tia lửa đâu?
Huhuhu, cẩm nang lừa cậu!
Thẩm Thời Kiêu mím môi: "Hôm qua tôi