Tuy giọng của Hạ Trĩ không lớn, nhưng ở khoảng cách ngắn vẫn nghe rất rõ ràng.
Mọi người ở trên bàn sửng sốt trong chốc lát, Bạch Việt là người đầu tiên hỏi: "Thời Kiêu, vậy là mày đã gạo nấu thành cơm...?"
Bỗng nghe thấy âm thanh từ phía sau, Hạ Trĩ đột nhiên quay đầu lại.
Người phục vụ cách cậu không xa rụt rè kéo cửa, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Cậu định đi bưng thức ăn, nhưng không biết vì sao mà ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người đang nói những điều không thể hiểu được.
Ánh mắt đầy vẻ dò hỏi của nhân viên phục vụ lặng lẽ dừng trên bụng Hạ Trĩ.
Ánh mắt bao phủ bởi sự ngổn ngang, Hạ Trĩ nắm chặt gối ôm trên tay.
Cậu theo bản năng muốn giấu chứng cứ còn xót lại.
Nhưng cậu lại ngồi trên vali nên căn bản không kịp giấu, trước mắt chỉ có thể giấu sau lưng.
Thẩm Thời Kiêu ngồi ở vị trí đối diện cửa.
Tuy hắn hơi hoang mang, nhưng vẫn cười rồi đứng dậy đi về phía Hạ Trĩ.
Sắc mặt Hạ Trĩ hết xanh lại trắng.
Hành động vừa rồi của cậu bị người khác thấy?
Không cần cản cậu, để cậu chết!
Cậu không tự chủ được mà vùi đầu, cổ như bị thiêu cháy.
Còn chưa PK với bạch nguyệt quang, cậu đã thua huhu.
Mất mặt quá.
"Sao em tới mà không nói tiếng nào vậy?" Thẩm Thời Kiêu cũng không hỏi cậu vừa rồi đang làm gì, mà tự nhiên dắt tay cậu, nhẹ nhàng kéo về phía trước, "Chúng ta vào thôi, để anh giới thiệu em với mọi người."
Lúc này Hạ Trĩ rất buồn bực, cậu muốn tìm một cái lỗ để chui vào, từ nay về sau không bao giờ trồi lên nữa.
Cậu giống như một người vợ nhỏ gật gật đầu.
Lông mi dài run rẩy, cậu cụp mắt, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Trĩ vừa định lắc đầu, bụng lại phát ra tiếng kêu ùng ục.
Âm thanh còn rất lớn.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt trong phòng tụ lại đây lần nữa.
Hạ Trĩ nghẹn ngào không nói nên lời, cậu chẳng thiết sống nữa huhu.
Còn gặp bạch nguyệt quang cái gì nữa, dứt khoát tạm biệt luôn đi.
Bên cạnh phát ra một tiếng cười khẽ, giọng của Thẩm Thời Kiêu rất dịu dàng: "Đói bụng hả?"
Hạ Trĩ ngượng ngùng nói: "Dạ."
"Vậy chúng ta lập tức vào ăn."
Ngồi vào chỗ, Thẩm Thời Kiêu giới thiệu Hạ Trĩ với mọi người.
"Trĩ Trĩ nhà tôi."
Sở Kì ngồi cạnh Thẩm Thời Kiêu khẽ nhướng mày: "Rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật."
Nghe thấy hai chữ "nhà tôi" kia, Hạ Trĩ mím môi rồi mỉm cười chào hỏi mọi người.
Cậu mặt dày làm như mấy chuyện xấu hổ chưa từng xảy ra.
Cậu đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng tập trung vào Bạch Việt.
Bạch Việt có khuôn mặt búp bê trời sinh, lại là con lai Trung – Âu.
Y có làn da rất trắng, xinh đẹp hệt như búp bê bằng sứ.
Hạ Trĩ có chút ghen.
Vẻ ngoài đúng là không tồi, chỉ kém hơn cậu chút thôi.
Lặng lẽ liếc mắt đánh giá Thẩm Thời Kiêu, cậu phát hiện hắn cũng đang nhìn người con trai trước mặt.
Quả nhiên, dự cảm của cậu luôn rất chuẩn.
Bạch Việt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Hạ Trĩ.
Y và Thẩm Thời Kiêu là hàng xóm kiêm bạn nối khố.
Lúc học cấp hai y bị đưa đi nước ngoài, chỉ lúc nào ăn Tết mới về nước.
Lần trước nghe bọn Phương Đình Vũ nói Thẩm Thời Kiêu cưới gấp (1), y đã luôn muốn nhìn một chút xem lai lịch của đối tượng cưới gấp là như nào.
(1) Cưới gấp là kiểu hôn nhân hiện đại.
Hai bên từ tìm hiểu, bắt đầu yêu nhau đi đến kết hôn trong thời gian rất ngắn.
Bây giờ đã được gặp, quả thật là làm cho người ta thích.
Còn là một người có tâm hồn cực thú vị.
"Hạ Trĩ, chào cậu.
Tôi là Bạch Việt."
Đáy lòng Hạ Trĩ trầm xuống.
Quả nhiên, người này chính là bạch nguyệt quang.
Tình địch trước mặt không thể nhận thua, cậu phải ngồi mà trong lòng không loạn.
Hắng giọng, Hạ Trĩ cười đáp lại: "Chào anh, sau khi về nước anh đã quen với việc lệch múi giờ chưa?"
Trên mạng nói rằng cậu không thể trừng mắt, lạnh nhạt với bạch nguyệt quang.
Bằng không sẽ trông có vẻ rất nhỏ nhen, không có khí phách.
Bạch Việt rất kinh ngạc, y không nghĩ tới Hạ Trĩ vậy mà lại biết chuyện y vừa về nước.
"Đã ổn rồi, cảm ơn cậu quan tâm."
Hạ Trĩ cong mắt cười: "Vậy là tốt rồi." Cậu quay đầu nhìn Thẩm Thời Kiêu, phát hiện không biết từ lúc nào Thẩm Thời Kiêu đã dời mắt, đang nhìn cậu.
Trong thời gian ngắn, tâm trạng của cậu đã tốt lên.
Xem ra sức hấp dẫn của bạch nguyệt quang cũng không lớn là bao.
Có điều vẫn là bản thân cậu khá quyến rũ.
Trong vô thức, Hạ Trĩ đã ngồi ngày càng gần Thẩm Thời Kiêu, ánh mắt cậu dừng trên con cua ở phía xa vài giây.
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu nhìn cậu, bàn tay xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Muốn ăn cua à? Để anh lột cho."
Hạ Trĩ chớp mắt, lột cua cho cậu thật hả?
Bạch nguyệt quang cũng ở đây mà?
Hay là trong mắt anh chỉ có em?
Cậu thẹn thùng, tim đập dồn liếc nhìn Bạch Việt, "Muốn ăn ~"
Hai chữ này, đậm chất làm nũng.
Thẩm Thời Kiêu gật đầu, bắt đầu lột cua cho cậu.
Lúc này đuôi lông mày Hạ Trĩ mang theo vài phần đắc ý, đôi mắt gần như dính trên người Thẩm Thời Kiêu, cậu nở một nụ cười có chút thắng lợi với Bạch Việt.
Bộ dáng này của cậu, phù hợp với nhân vật nam thứ phản diện trong tiểu thuyết.
Nam thứ thì nam thứ.
Mệt mỏi.
Bữa tiệc lần này, Hạ Trĩ gặp rất nhiều bạn bè của Thẩm Thời Kiêu, còn thêm wechat của nhau.
Đến lúc trao đổi wechat với Bạch Việt, cậu lén lướt vòng bạn bè của người ta, nhưng ngại mình còn trong bữa tiệc, nên chỉ vội vàng nhìn thoáng qua.
Lên xe về nhà, Hạ Trĩ lại bấm mở vòng bạn bè của Bạch Việt lần nữa.
Cậu như lính trinh sát tìm kiếm dấu vết mà Thẩm Thời Kiêu để lại.
Bạch Việt rất thích đăng vòng bạn bè.
Hầu như cái nào Thẩm Thời Kiêu cũng bấm thích cho y.
Nhưng nếu dựa theo lời của Thẩm Thời Kiêu thì mấy năm trước Bạch Việt đã bỏ anh ấy.
Thẩm Thời Kiêu hẳn là không thể liên hệ với Bạch Việt mới đúng, vậy sao lại thường xuyên liên lạc rồi bấm thích cho y?
Chẳng lẽ là tự cậu suy nghĩ nhiều?
Ôi, khờ thật.
Đầu ngón tay cậu lướt nhanh, lúc đang lướt đến một bài đăng của mấy năm trước thì cậu bỗng dừng lại.
Có lẽ xuất phát từ bản năng, hoặc là do có cảm giác quá mức quen thuộc đối với cảnh vật, khiến cho tầm mắt của cậu dừng lại lâu thật lâu.
Đó là một khung cảnh bình thường, không có gì nổi bật.
Dưới bầu trời trong xanh và bãi biển xanh màu ngọc bích, đàn bồ câu trắng tự do bay lượn, hưởng thụ việc được du khách cho ăn.
Địa chỉ của bài đăng là nước Pháp.
Nơi mà cậu và Thẩm Thời Kiêu đều từng đi du học.
Cậu theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Thời Kiêu trên đó, nhưng tìm một lúc lâu cũng chỉ có người qua đường bình thường.
Hẳn là cậu đã đi qua chỗ chụp bức ảnh này, hơn nữa còn cực kì quen thuộc với nó.
Thẩm Thời Kiêu dường như chú ý tới động tác nhỏ của cậu, thấp giọng hỏi: "Em thấy hứng thú với Bạch Việt à?"
Hạ Trĩ đáp một tiếng, thăm dò nói: "Anh ấy khá xinh đẹp."
Trong xe rơi vào im lặng, qua một lúc lâu Thẩm Thời Kiêu mới hỏi: "Em thích kiểu này hả?"
"Hả?" Hạ Trĩ có hơi "hỏi chấm" (2), cậu hỏi vặn lại: "Em không thích.
Vậy còn anh? Anh thích kiểu đáng yêu ngơ ngơ này à?"
(2) hỏi chấm: xem giải thích ở cuối chương
Lúc hỏi câu này, đôi mắt Hạ Trĩ phát sáng.
Cậu nghiêng đầu, cực kì chờ mong đáp án của Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu tiện tay lật tạp chí xem: "Người anh thích không cần xem là kiểu gì, mà phải xem đó là ai, ví dụ như em."
Hạ Trĩ không nhịn được mà khẽ cười, cậu cong khóe môi quay đầu nhìn cửa sổ xe.
Cậu không hề nghĩ tới Thẩm Thời Kiêu chỉ cần hơi hơi quay đầu, là đã có thể nhìn thấy cậu qua kính xe.
Trong bóng đêm, Thẩm Thời Kiêu mím môi cười cười.
Sau một hành trình mệt nhọc, Hạ Trĩ rốt cuộc cũng trở lại phòng ngủ của mình.
Cậu nằm trên giường lớn, cực thoải mái.
Thẩm Thời Kiêu giúp cậu xách vali lên phòng ngủ, gõ cửa: "Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hạ Trĩ bật dậy.
Bởi vì lúc nãy cậu mới nằm xuống, nên tóc có hơi bù xù.
"Cảnh đêm đẹp như vậy, anh không vào...!ngồi à?"
Thẩm Thời Kiêu đang vịn tay nắm cửa bỗng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: "Được."
Chỉ chốc lát sau, hai người dựa vào ghế sofa, máy chiếu phía trước đang chiếu một bộ phim, trên bàn nhỏ có bày đồ uống với một ít đồ ăn vặt.
Chức năng của rạp chiếu phim gia đình cũng không tệ lắm.
Đối diện đang phát một bộ phim kinh dị do Hạ Trĩ đề xuất.
Nhưng lá gan của cậu hơi nhỏ, liên tục núp phía sau Thẩm Thời Kiêu, thỉnh thoảng len lén nhìn một chút.
Vừa sợ vừa thích xem, chính là cậu.
Nhưng để tăng cường tình cảm của hai người, cậu chỉ có thể hy sinh một ít.
Hơi thở nóng rực của Hạ Trĩ phả lên cổ, Thẩm Thời Kiêu giúp cậu đắp chăn bông, dịu dàng nói: "Đoạn này không có ma, em có thể yên tâm xem."
"Ừm." Hạ Trĩ lên tiếng, nhưng vẫn núp phía sau Thẩm Thời Kiêu như cũ, không chịu đi ra.
Cậu mệt thì dựa lên người hắn, sợ hãi thì chôn mắt vào cổ hắn ngay.
Thật là dính người.
Dựa lên người Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ cảm thấy cuộc sống như thế này tràn ngập sắc màu, là trạng thái lý tưởng của cậu.
Móc di động ra, cậu dựa vào lưng Thẩm Thời Kiêu, chụp được một tấm tự sướng rồi đăng lên weibo.
Kèm câu: Xem phim kinh dị có hơi sợ, dựa vào bả vai của anh chồng (3) nào đó sẽ không sợ nữa.
(3) vị tiên sinh nào đó có thể hiểu là anh/ ngài/ cậu/ chồng nên mình phân vân giữa chuyện để là anh nào đó và anh chồng nào đó.
Nhưng mà tui thấy kêu "anh chồng" nó cưng vl nên là...!=))))))))) Nếu anh chị em bạn dì nào thấy sai có thể cmt góp ý tui sẽ sửa nhe.
Trong tấm ảnh, Hạ Trĩ cười trông cực kì hạnh phúc.
Tuy rằng không thấy rõ chân dung của anh chồng nào đó mà Hạ Trĩ nhắc tới, nhưng chỉ cần nhìn tấm lưng rộng lớn và phong độ thì đã biết ngay mặt mày chắc chắn không tồi.
Hiện giờ Hạ Trĩ cũng coi như là một học viên nổi tiếng, super topic có rất nhiều fans hoạt động sôi nổi.
Nhìn hình ảnh Hạ Trĩ khoe khoang tình cảm, các fan sôi nổi kêu rên.
Ở dưới bình luận, họ ồn ào muốn xem ảnh chụp chung của hai người.
Hạ Trĩ chọn bừa một fan rồi trả lời: Không cho xem, của tui!
「Con trai Trĩ Trĩ này là muốn khoe hay không khoe vậy?」
「Được rồi được rồi, chồng là của bé, bé là của tui.」
「Chồng của Trĩ Trĩ chắc chắn là một anh đẹp zai.
Chỉ cần nhìn cơ lưng này đã biết ngay là kiểu thường tập thể hình, chú trọng việc giữ dáng.」
「Không ai có thể có được con zai Trĩ Trĩ, nhưng chồng của bé có thể!」
「Theo tin tức ngoài luồng, chồng Trĩ Trĩ là bác sĩ nhe.」
「Bác sĩ lạnh lùng đẹp trai, tui thích.」
Ngày hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với fans Hạ Trĩ.
Mới được idol phát đường đến xỉu ngang, sau đó lại thấy idol được công bố một cái hợp đồng quảng cáo.
Nội thất Thời Minh cố ý mua quảng cáo đầu vào weibo (4), công bố bọn họ đã có người phát ngôn đầu tiên.
(4) quảng cáo lúc load weibo: lúc mở weibo thì có lúc nó sẽ hiện mấy cái vài giây ó.
VD như này.
Trên ảnh tuyên truyền, Hạ Trĩ mặc đồ trắng đơn giản.
Cậu cuộn hai chân ngồi trên ghế, lười biếng tựa vào cổ tay, lúc ngước mắt lên thì nở một nụ cười nhẹ.
Người qua đường không rõ tại sao thấy dáng vẻ người phát ngôn giống với thần tiên, đoán rằng thương hiệu nội thất này chắc chắn đắt hơn bình thường.
Thật đúng là như vậy, con đường nội thất Thời Minh nhắm tới đúng là light luxury (5).
Nhóm khách hàng chính của bọn họ là những người trẻ tuổi có đủ khả năng tài chính.
(5) light luxury là một kiểu phong cách nội thất.
Mình search thấy một số web Việt vẫn dùng cụm tiếng Anh như này mà tui