Trong góc tối, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Thẩm Thời Kiêu lộ ra vẻ bất lực hiếm thấy, hắn vùi đầu vào cổ cậu, hấp thụ độ ấm chỉ thuộc về mỗi cậu.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: "Trĩ Trĩ..."
Hạ Trĩ ôm lấy hắn, cậu dùng tay vuốt nhẹ theo lưng hắn, "Đừng buồn, em sẽ luôn ở bên anh."
"Cảm ơn em."
Sau khi tiệc tàn, hai người ngồi xe trở về nhà.
Chuyện này khiến cho Thẩm Thời Kiêu vốn đã ít nói lại càng thêm trầm lặng.
Mãi cho đến khi lên tới cầu thang ở lầu một, hắn mới qua loa nói một câu chúc ngủ ngon.
Người giúp việc hiển nhiên nhận ra rằng hôm nay tâm trạng của Thẩm Thời Kiêu không được tốt, vì lẽ đó họ chỉ dám đứng nhìn từ xa ở tầng trệt.
Đợi Thẩm Thời Kiêu vào nhà xong, họ mới hỏi Hạ Trĩ rằng có cần chuẩn bị bữa tối hay không.
Hạ Trĩ lắc đầu, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ của Thẩm Thời Kiêu thật lâu, rồi mới im lặng rời đi.
Vai chính của hotsearch weibo hôm nay chắc chắn là Hạ Trĩ.
Lúc phỏng vấn, cậu đã lưu loát giới thiệu văn hóa quốc gia bằng sáu thứ tiếng, hoàn toàn xoay chuyển đánh giá của công chúng.
Nhiều phương tiện truyền thông chính thống đã phối hợp chia sẻ video, điều này khiến cậu ít nhiều cũng trở nên nổi tiếng ở nhiều độ tuổi khác nhau.
Mở điện thoại lên, trong đó có rất nhiều lời chúc mừng và thăm hỏi đến từ bạn bè ở phim trường cũ (1).
(1) Giải nghĩa: QT là điện ảnh thành.
Từ đầu mình đã để là phim trường nhưng sợ mọi người hiểu lầm với mấy cái phim trường sau này nên mình để là "phim trường cũ".
Hạ Trĩ bấm mở rồi trả lời từng cái một.
"Không có không có, mẹ và chồng tôi đều nói rất giỏi, tôi thường nghe nên cũng bị ảnh hưởng theo."
"Cảm ơn vì lời chúc mừng của cậu, hehe."
"Tôi sẽ nỗ lực!"
May mắn thay, mẹ cậu là một nhà ngoại giao, nên từ lúc cậu còn nhỏ mẹ đã dạy cậu những ngôn ngữ này, vô hình trung đã giúp cậu tích lũy rất nhiều kho báu quý giá.
Cậu có chút kiêu ngạo.
Đã 11 giờ tối, Hạ Trĩ nằm trên giường, cậu làm thế nào cũng không ngủ được.
Cậu rất lo lắng cho Thẩm Thời Kiêu.
Nếu những lời ngày hôm nay Lâm Mạch nói không phải tin đồn vô căn cứ, vậy chứng tỏ Thẩm Thời Kiêu thật sự cất giấu rất nhiều bí mật.
Về chuyện của ba anh ấy, tuy cậu không biết tình huống cụ thể, nhưng sự chia lìa của người thân, nhất định khiến cho Thẩm Thời Kiêu rất đau lòng.
Anh ấy sẽ không nghĩ luẩn quẩn trong lòng, phải không?
Hạ Trĩ có chút đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui, cậu mặc bộ đồ ngủ gấu liền thân được mua từ cửa hiệu nào đó vào, rồi lặng lẽ đến trước cửa phòng Thẩm Thời Kiêu.
Cậu có rất nhiều kiểu áo ngủ đáng yêu như này, lúc đó cậu tham gia phỏng vấn người mẫu quảng cáo cho cửa hiệu quần áo nào đó, rồi được cửa hàng tặng.
Tuy rằng có hơi trẻ con, nhưng vứt đi thì rất lãng phí, cho nên Hạ Trĩ vẫn luôn giữ lại.
Đuôi gấu con cụt ngủn một khúc buông thõng sau lưng, Hạ Trĩ đội mũ của áo ngủ, hai cái tai gấu trên đầu vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Tiếng đập cửa vang lên, từ trong phòng truyền ra một giọng nói: "Vào đi."
Hạ Trĩ vịn vào mép cửa, chỉ để lộ một cái chân gấu, lắc lư quyến rũ.
Đêm nay Thẩm Thời Kiêu không có công việc, sau khi trở về vẫn luôn ngồi trước cửa sổ, cửa sổ được mở một nửa, lâu lâu lại có gió lạnh thổi qua.
Đã lâu rồi không có ai nhắc hắn về chuyện của cha hắn.
Không thể không thừa nhận, những lời mà Lâm Mạch nói ngày hôm nay, một lần nữa quấy nhiễu cảm giác áy náy và tự trách mà hắn đã kìm nén bấy lâu.
Thấy cái chân gấu kia, ánh mắt vốn cô đơn của Thẩm Thời Kiêu bỗng có thêm một chút gợn sóng.
Hạ Trĩ lắc lắc chân gấu rồi bước từng bước nhỏ vào phòng.
Cuối cùng cậu vểnh mông, nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi rồi giơ tay chữ V đứng yên ở đó.
"Ngài Thẩm, ăn mật ong không? Mới lấy đó."
Thẩm Thời Kiêu đóng cửa sổ lại, hỏi cậu: "Lấy mật ong ở đâu thế?"
Hạ Trĩ lấy mấy viên kẹo sữa vị mật ong từ trong túi ra, cười ha hả nói: "Đương nhiên là trộm từ tổ ong trong rừng cây."
Dù biết Hạ Trĩ đang diễn, nhưng Thẩm Thời Kiêu vẫn phối hợp với cậu như cũ, "Trộm đồ là không có đạo đức."
Hạ Trĩ vuốt hai cái tai gấu: "Gấu thì phải ra dáng gấu, gấu không nói đến đạo đức."
Thẩm Thời Kiêu cuối cùng cũng mỉm cười, duỗi lòng bàn tay ra: "Vậy cảm ơn mật ong của em."
Kẹo sữa vị mật ong rất ngọt, hắn cẩn thận lột giấy gói kẹo ra, ngậm vào trong miệng.
Một mùi sữa lan tỏa trong miệng hắn.
Tâm trạng của hắn vậy mà lại tốt hơn một chút.
Hạ Trĩ đi tới, ngẩng đầu đến trước miệng Thẩm Thời Kiêu, ngửi ngửi: "Ngọt không?"
Thẩm Thời Kiêu bóp tai gấu của cậu: "Không ngọt bằng em."
Định trêu ghẹo mà bị ghẹo ngược lại, Hạ Trĩ lập tức "đình chiến", cậu ngượng ngùng rụt người lại.
Thật biết cách nói lời yêu, học từ ai vậy!
Giương nanh múa vuốt jpg.
Thôi thôi, sau này chỉ nói lời âu yếm với cậu là được rồi.
Lúc màn đêm tối dần, bọn họ ngồi ở trên sofa, câu có câu không tán gẫu.
Hạ Trĩ rất săn sóc hắn, đề tài lúc nói chuyện phiếm đều xoay quanh những việc mà Thẩm Thời Kiêu cảm thấy hứng thú.
Cậu cũng hay chú ý đến cảm xúc của hắn, sợ hắn không vui.
Thẩm Thời Kiêu đương nhiên cũng để ý tới việc đó.
Tay hắn nâng cằm Hạ Trĩ, dịu dàng nhéo nhéo, hắn hỏi: "Muốn biết chuyện của anh mà Lâm Mạch nói đến không?"
Hạ Trĩ cọ cằm vào lòng bàn tay hắn, ngọt ngào cười: "Nếu chia sẻ với em có thể làm tâm trạng của anh bớt nặng nề thì em rất sẵn lòng làm một người lắng nghe."
Thẩm Thời Kiêu cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Từ nhỏ, ba đã đặt ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với anh.
Lúc anh chưa đầy mười tuổi, những đứa trẻ khác ngày nào cũng vô ưu vô lo, còn anh lại phải học đủ kiểu giao tiếp của những nhân vật nổi tiếng và nhiều kỹ năng khác nhau.
Mẹ anh cũng đã từng nói với anh, ba là vì muốn tốt cho anh, anh biết.
Vì thế, kể cả khi ông ấy bóp chết mọi sở thích mà ông ấy cho là vô dụng, anh cũng không oán trách hay tỏ ra không thể hiểu cho ông ấy, mà chỉ học cách từ từ chấp nhận.
Nhưng cho đến một lần nọ, khi đó anh mới học lớp năm, anh mang một con mèo mà anh nhặt được ở bên lề đường về nhà.
Anh tìm bác sĩ chữa bệnh cho nó, rồi thường chơi với nó, nó gần như trở thành người bạn duy nhất của anh.
Ba cho rằng anh ham mê mất hết ý chí, nên thẳng tay ném nó đi.
Lúc anh biết chuyện, mèo con đã chết rét ở bên ngoài.
Từ đó về sau, anh và ba đã trở nên xa cách.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh không muốn ở nhà đối mặt với ông ấy nữa nên thường xuyên ra ngoài chơi một vài trò thể thao mạo hiểm cùng bạn bè.
Ba anh hết mực phản đối, bởi vì ông cảm thấy nó rất nguy hiểm.
Hơn nữa, ông còn thấy làm như vậy thì không còn cách nào để ông tiếp tục khống chế anh, nắm giữ cuộc đời của anh.
Một hôm nọ, anh và bạn bè đã hẹn cùng đi lặn sâu.
Sau khi ba anh biết thì kiên quyết phản đối rồi lái xe đuổi theo anh."
Nghe đến đó, trong lòng Hạ Trĩ có một dự cảm không lành, giọng của Thẩm Thời Kiêu có phần run rẩy và hối hận.
"Ngày đó, ba anh bị tai nạn xe vì chạy quá tốc độ, sau khi cấp cứu không có hiệu quả thì ba anh mất.
Anh không thể tha thứ cho bản thân mình.
Đến tháng thứ ba sau khi ba mất, anh mắc bệnh tâm lý, mất ngủ và cáu gắt suốt đêm, kèm theo đó là chứng hoang tưởng.
Mãi đến một hôm, người giúp việc nói cho anh, con mèo con kia không phải là do ba anh ném đi, mà là bởi vì anh quên đóng cửa sổ nên nó tự bò ra ngoài rồi ngã chết.
Ba sợ anh đau lòng nên mới nói dối.
Khi anh biết được chuyện đó, trong phút chốc, anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Bệnh tình lặp đi lặp lại suốt hai năm trời vẫn không chữa khỏi.
Cuối cùng dưới sự giới thiệu của một người bạn, mẹ đưa anh sang bệnh viện ở Pháp điều trị.
Cùng lúc đó, anh lấy thân phận học sinh trao đổi để học tập tại Pháp."
"Chuyện sau đó thì em cũng biết rồi.
Trước khi kết hôn với em, anh vẫn luôn ở nước ngoài.
Gia đình của Lâm Mạch là Hoa kiều, có một doanh nghiệp địa phương ở Pháp, gã là bạn cùng lớp với anh.
Bọn anh vẫn luôn không hợp nhau từ rất lâu rồi, sau khi gã nghe được chuyện bệnh tình của anh thì cố ý bới lông tìm vết rồi nảy sinh xung đột với anh.
Có điều, gã cũng không kiếm được lợi lộc gì."
Nghe xong tất cả, trong lòng Hạ Trĩ tràn ngập chua xót và đau lòng không thể diễn tả được.
Gần ba năm đau ốm và đày đọa.
Người mình yêu nhất bởi vì mình mà bất ngờ qua đời, điều đó như gông xiềng nặng nhất trói chặt tâm trí mình, khiến cho bản thân vĩnh viễn gánh cảm giác tội lỗi trên lưng.
Nhắc tới Lâm Mạch, Hạ Trĩ rất bực bội.
Thẩm Thời Kiêu vất vả biết bao mới có thể chữa khỏi rồi về nước, thế mà Lâm Mạch lại nhắc đến chuyện cũ, đó không phải là cố ý kích thích anh ấy sao?
Hạ Trĩ vừa thở hổn hển vừa vỗ lưng trấn an Thẩm Thời Kiêu, cậu nói: "Anh có tin vào đầu thai chuyển kiếp không?"
Đôi mắt Thẩm Thời Kiêu ảm đạm: "Anh không biết."
Hạ Trĩ nói: "Em từng đọc được một đoạn trong kinh Phật.
Họ nói rằng người đã mất vốn sẽ đầu thai chuyển kiếp, nhưng vì nỗi nhung nhớ mãnh liệt của người nhà, họ không thể đầu thai nữa mà phải chịu đựng dày vò.
Anh đã từng mơ thấy bác trai chưa?"
Thẩm Thời Kiêu: "Chưa từng."
Hạ Trĩ: "Ngày mai em sẽ đi cùng anh đến nghĩa trang, nói hết những lời mà anh muốn nói với bác trai.
Được không?"
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ rất lâu rồi đồng ý.
Lúc ở Pháp, hắn có thể chữa khỏi bệnh tâm lý, một mặt là nhờ vào sự khống chế của thuốc, mặt khác là nhờ gặp được Summer, nên có khao khát muốn được sống.
Nhưng Summer cũng không biết chuyện ba hắn.
Chuyện này giống như một tội ác mà Thẩm Thời Kiêu không thể nói ra, không dám để người yêu biết được.
Hắn sợ rằng khi đặt tội ác này dưới ánh mặt trời, tất cả những thứ khác cũng sẽ dần tan biến.
Hắn sợ phải mất đi.
Bác sĩ tâm lý điều trị cho hắn đã từng thôi miên giúp hắn, nỗ lực xoa dịu hắn, nhưng lại liên tục thất bại.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu của mẹ Thẩm, Thẩm Thời Kiêu bị thôi miên sâu, chuyện này cũng bị niêm phong dưới đáy lòng.
Nhưng hôm nay vì bị Lâm Mạch kích thích, cảm giác tội lỗi được niêm phong và chôn vùi bấy lâu, lại trỗi dậy lần nữa.
Đêm đó, Thẩm Thời Kiêu ngủ trước.
Hạ Trĩ không rời khỏi phòng mà vẫn luôn ngồi bên mép giường với hắn.
Ban đêm, Thẩm Thời Kiêu gặp ác mộng, hắn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
Hạ Trĩ vội vàng lau mồ hôi giúp hắn rồi vỗ về, trấn an hắn.
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ lùi lịch trình lại rồi cùng Thẩm Thời Kiêu đến nghĩa trang.
Mộ của ba Thẩm rất sạch sẽ, có một bó hoa tươi được bày ở phía trước mộ, hẳn là có người thường xuyên đến viếng.
Từ lúc ba của Thẩm Thời Kiêu qua đời, hắn chưa bao giờ đến đây.
Bó hoa này là đơn hàng hắn đặt trước ở tiệm hoa cho 50 năm, cứ mỗi ba ngày sẽ giao một bó.
Tuy tưởng niệm như vậy, thế nhưng hắn chưa bao giờ tự đến viếng ba mình.
Mẹ Thẩm hiểu hắn cho nên vào mỗi dịp Tết thanh minh, bà không bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt hắn.
Bình thường tụ họp, họ hàng trong nhà cũng không nhắc về ba của Thẩm Thời Kiêu trước mặt hắn.
Hạ Trĩ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cậu đặt bó hoa vừa mới mua xuống trước bia mộ, nói nhỏ: "Bác trai, cháu là Hạ Trĩ, hôm nay cháu cùng anh ấy đến thăm bác ạ."
Thẩm Thời Kiêu đứng trước bia mộ, mắt hắn đã đầy tơ máu, hốc mắt thì ửng đỏ.
Hạ Trĩ đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Thời Kiêu, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
Một lúc lâu sau, cậu nhẹ giọng nói: "Bác trai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cháu và anh Thời Kiêu sẽ sớm trở thành bạn đời hợp pháp.
Sau này, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
"Anh Thời Kiêu có vài điều muốn nói với bác ạ."
Nói xong, Hạ Trĩ đi ra xa, cậu ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh bãi đất trống để Thẩm Thời Kiêu có chút thời gian riêng tư.
Chắc hẳn anh ấy có rất nhiều điều thầm kín muốn nói với ba mình.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, Hạ Trĩ cuộn tròn cơ thể, cậu núp trong chiếc áo phao, thoải mái nheo mắt.
Hy vọng rằng sau hôm nay, cuộc đời của Thẩm Thời Kiêu có thể giống như ánh mặt trời ở trước mắt, không còn tăm tối nữa.
Huhuhu! Cố lên nào!
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Trĩ mới bước qua, Thẩm Thời Kiêu đã đứng trước mộ, hắn có phần nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Hạ Trĩ không nói gì, cậu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, cố gắng xoa xoa.
Cuối cùng cậu bỏ nó vào áo phao của mình rồi ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn hắn.
Đừng buồn, mọi chuyện đều đã qua rồi, được không?
Thẩm Thời Kiêu cũng nhìn cậu: "Chúng ta về thôi, anh đã nói xong rồi."
Đêm đó, Thẩm Thời Kiêu đã mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy ba mình.
Trong mơ, hắn còn rất nhỏ, chỉ tầm mười tuổi.
Ba hắn đang ôm một chiếc hộp đẹp đẽ, bỗng nhiên có một bé mèo đáng yêu nhảy ra từ trong hộp.
Ba hắn mỉm cười, vẫy tay với hắn.
Lúc Thẩm Thời Kiêu đang bước qua thì hắn tỉnh mộng.
......
Gần đây, các quản lý cấp cao của công ty phát hiện trạng thái của Thẩm Thời Kiêu đã tốt lên rất nhiều.
Thủ đoạn của hắn càng ngày càng cứng rắn, thậm chí hắn còn không ngừng điều tra và trừng phạt ba tên cấp dưới trước đây của ba Thẩm.
Một người thì vào cục cảnh sát, hai người còn lại thì bị buộc phải rời công ty sau khi nhả hết toàn bộ số tiền tham ô được.
Đối với sự thay đổi của chủ tịch, một vài lãnh đạo cấp cao cảm thán rằng cậu Thẩm luôn có khí phách của ông Thẩm năm xưa, nhưng cũng có vài vị lãnh đạo càng ngày càng chẳng kiêng nể gì mà làm trái lại Thẩm Thời Kiêu trong hội đồng quản trị.
Thẩm Thời Kiêu cũng chẳng tức giận, hắn vô cùng hứng thú nhìn bọn họ giậm chân, như thể đang xem một vở hài kịch.
Doanh nghiệp ở nước ngoài của hắn gần đây lại thu mua thêm một số công ty, thậm chí còn mua lại cả công ty Kỳ Lân nổi tiếng trong nước.
Trong một khoảng thời gian ngắn, người lãnh đạo của công ty nước ngoài thần bí này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên Thẩm Thời Kiêu đã che giấu một cách rất tài tình, sẽ chẳng có một ai có thể điều tra được thông tin về người nắm giữ cổ phần công ty này.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm vào bản báo cáo đối ngoại theo quý của gia đình Lâm Mạch.
Hắn