Mấy ngày nay Tôn Vân Chu không ở Trung Quốc nên việc mua nhà và công chứng hợp đồng hôn nhân đều phải chờ qua năm mới, nhưng việc gặp cha mẹ thì không cần đợi.
Cha mẹ Mạnh Đình Xuyên ở tại một căn hộ bốn phòng ngủ trong làng đại học nên rất gần khu vực trường học. Tầng ba và tầng trệt là phòng ở, tầng hai cho thuê, phía bắc căn nhà còn có một khoảnh sân rộng. Khi Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên sang chơi, trong sân cực kì náo nhiệt vì dì hai và dì út đều có mặt.
Cô bé Trần Ngộ thấy trong cuộc gọi video ngày hôm qua không có ở đó, luật sư Mạnh nói bé đã sang nhà ba.
Ăn được nửa bữa cơm là Trần Ngộ đã gần như nhớ mặt người nhà Mạnh Đình Xuyên. Nhà dì hai đông người hơn, hai anh em họ đều đã có gia đình, một người vừa mới lấy chồng, người kia đã sinh con thứ hai. Nhà dì út thì chỉ có hai người, dượng đi vắng, chị họ li hôn, anh họ thì phát triển sự nghiệp ở nước ngoài.
Điều khiến Trần Ngộ ngạc nhiên là bà Hoàng đã tái giá, giáo sư Lâm không phải là cha ruột của Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh gọi ông là thầy Lâm nên Trần Ngộ cũng gọi ông là thầy. Lúc đầu anh không hiểu tại sao người nhà mà phải gọi thầy, một lúc sau thì anh đã hiểu rồi.
Cả bà Hoàng và giáo sư Lâm đều là những người có tư tưởng cởi mở, bọn họ đã biết về xu hướng tính dục của Mạnh Đình Xuyên từ lâu và đối xử với Trần Ngộ như một người bạn trai bình thường mà con dẫn về ra mắt. Dì út cũng như vậy, dì hỏi bọn họ có mua nhẫn không, khi biết cặp nhẫn bọn họ đeo là do con trai dì thiết kế thì dì còn săm soi kĩ hơn.
Chỉ có cậu hai rất để ý việc Mạnh Đình Xuyên hẹn hò với một người đàn ông. Khi nói, ông ta còn nhắc đến cả chị em họ nhà dì út.
“Tôi đã nói từ lâu là không nên đi du học mà. Nhìn xem hai đứa này nó học được gì từ nước ngoài này, hết li hôn tới đồng tính.”
Dì hai đánh vào cánh tay ông một cái, giáo sư Lâm giáo sư đứng ra hoà giải: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, con lớn đi ra ngoài khám phá thế giới là đúng.”
Cậu hai vẫn nói: “Không phải tôi chưa từng thấy đàn ông cặp với đàn ông, nhưng bọn họ không có bền. Hai thằng đàn ông không thể sinh con thì sống thế nào?”
Sắc mặt bà Hoàng xấu đi, nhưng vì cô em gái nên bà không nổi giận, chị họ của luật sư Mạnh thì không khách sáo như vậy mà nói thẳng: “Cậu có hai đứa cháu, nuôi con xong nuôi cháu thì đúng là có phúc đấy.”
Cô vừa nói vừa hờ hững vỗ tay hai cái, dì út quay sang vỗ vai trách móc con gái: “Con đang nói cái gì vậy?”
Mạnh Đình Xuyên đặt đũa xuống, nắm lấy tay Trần Ngộ dưới gầm bàn và nói: “Mọi công dân đều có quyền tự do lựa chọn bạn đời. Nước ta không có luật cấm các cặp đôi đồng giới ở bên nhau. Con và Trần Ngộ lập một thỏa thuận hôn nhân, bọn con được pháp luật bảo vệ. Hôm nay con giới thiệu người yêu với cả nhà chỉ để thông báo chứ không phải xin ý kiến, việc bọn con bên nhau cũng không đến lượt người ngoài đồng ý.”
Anh nói có sách, mách có chứng nhưng hoàn toàn không nể nang gì ai mà nói thẳng hai từ ‘người ngoài’. Dì hai tức giận nói: “Triệu Vĩ Minh, ông uống nhiều quá nên quên mất mình họ gì rồi à? Còn nói sảng thì ông cút cho tôi.”
Người cậu cũng mắng vài câu. Thấy bọn họ sắp cãi nhau, hai anh em họ vội vàng ra mặt hòa giải và dẹp bỏ cuộc tranh cãi này.
Khi đã ‘đình chiến’, Trần Ngộ liếc tay dưới gầm bàn, Mạnh Đình Xuyên im lặng buông tay anh ra, sau đó bóc một con tôm và hỏi anh: “Em chấm gì?”
“Giấm.”
Một con tôm nhúng giấm được đặt trước mặt Trần Ngộ, anh cũng có qua có lại và gắp cho luật sư Mạnh một miếng bánh quế hoa ngó sen thơm nức. Trông bọn họ ngọt ngào chẳng khác mấy đôi vợ chồng son.
Ăn một bữa cơm không mấy vui vẻ nên nhà dì hai vội vàng rời đi. Mạnh Đình Xuyên dọn dẹp bát đĩa, Trần Ngộ cũng muốn giúp nhưng bị cả nhà thuyết phục nghỉ ngơi trên sô pha. Luật sư Mạnh rửa và bưng một đĩa cherry cho anh.
Chị họ trao đổi thông tin liên lạc với anh, nhân tiện nói chuyện phiếm: “Em và Mạnh Đình Xuyên quen nhau như thế nào?”
Trần Ngộ nói: “Xem mắt ạ.”
Cô cầm quả cherry lên, cười nói: “Nó mà đi xem mắt à?”
“Lúc trước anh ấy ủng hộ tự do yêu đương sao?”
“Thôi đi.” Chị họ vừa vuốt tóc vừa nói: “Em xem nó có giống kiểu người sẽ yêu đương không?”
Trần Ngộ cho rằng Mạnh Đình Xuyên rất giống là đằng khác, anh vẫn đang đeo chiếc nhẫn và chiếc vòng mà mấy năm ngoái người ta vượt biên cầm về cho. Có lẽ ý chị họ không phải như vậy, anh cúi đầu cười, có lẽ đời sống tình cảm của luật sư Mạnh cũng cằn cỗi như anh.
Chị nói tiếp: “Hồi chị mới cưới, nó còn nói chị sau này muốn li dị thì cứ tìm nó, nó có mấy đứa bạn rành luật hôn nhân với giỏi kiện tụng li hôn này kia lắm.”
Trần Ngộ có chút kinh ngạc, tuy ban nãy luật sư Mạnh nói chuyện không nhường nhịn ai nhưng anh vẫn là người EQ cao và không nói những lời đáng ghét như vậy trông đám cưới người khác.
“Chị nhìn người không giỏi bằng nó đâu. Mới cưới được nửa năm là thằng kia nó cặp kè với gái mại dâm rồi.”
Trần Ngộ nhất thời không biết nói gì. Anh phải nói sao với người đã li hôn? Anh không thể khuyên chị đừng buồn, cũng không thể nói ‘đời còn dài người còn nhiều’. May mắn thay, chị họ không cần anh phải an ủi.
Chị họ lại nói: “Nhà dì hai vừa nãy ấy, em không cần đối đáp gì đâu. Cả nhà bọn họ đều không bằng Mạnh Đình Xuyên, nịnh bợ dì dượng cả còn không kịp mà chẳng hiểu sao hôm nay ra cái vẻ bậc trưởng bối dạy đời người khác.”
Bà Hoàng nói khéo hơn nhưng ý tứ thì vẫn vậy, đại loại là những gì người ngoài nói thì không cần để trong lòng. Lúc bọn họ ra về, bà Hoàng gọi Trần Ngộ và đưa anh