Cùng nhau mua nhà, cùng nhau tới văn phòng công chứng để công chứng hợp đồng, nếu chỉ tìm một người bạn cùng phòng mà ràng buộc chặt chẽ như vậy thì quá mức phiền phức rồi.
Mạnh Đình Xuyên thẳng thắn nói: “Nếu em không quen ngủ chung giường thì để anh ngủ tạm ở phòng khách.”
Thế nhưng Trần Ngộ không đấu tranh tư tưởng về vấn đề chung giường mà là cuộc sống sinh hoạt tình d.ục sau khi chung giường.
Bọn họ xem như đã kết hôn rồi. Nếu đã cưới nhau rồi mà lại không là.m tình cả đời thì cũng không hay lắm nhỉ?
Tuy Trần Ngộ không ngại chuyện này nhưng anh vẫn phải chuẩn bị tinh thần. Anh không cảm thấy thoải mái với việc đi từ ‘là.m tình trong tương lai’ sang ‘sắp là.m tình’. Anh vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Nói ra điều này lại chẳng dễ dàng chút nào.
Anh không thể đề xuất ngủ chung giường nhưng tạm thời trò chuyện qua chiếc chăn, khi nào cảm xúc tới rồi thì có thể tiến xa hơn.
Anh đành trả lời: “Em muốn từ từ làm quen.”
Anh không hoàn toàn bỏ qua mà chỉ muốn ‘từ từ’ thôi.
Luật sư Mạnh cũng không có ý định lập tức đi thêm một bước nữa với Trần Ngộ, anh vẫn tôn trọng và duy trì khoảng cách với bạn đời của mình.
Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù không đụng chạm gì thì hai người nằm chung một giường vẫm có cảm giác tồn tại rất mạnh, lật người cũng phải lo nghĩ cho người bên cạnh. Đây không phải thứ có thể dễ làm quen.
Đêm đã khuya nhưng Trần Ngộ chưa ngủ, Mạnh Đình Xuyên cũng vậy.
Trong phòng không có ánh sáng, rèm che có tác dụng che chắn tốt nên ánh trăng bên ngoài không thể xuyên qua khiến không gian tối om. Trần Ngộ nằm một lúc lâu, mở to mắt nhìn bóng tối trống rỗng, suy nghĩ của anh càng trôi đi, cơ thể như bồng bềnh. Anh đưa tay ra và chạm tới cơ thể ấm áp bên cạnh.
“Sao vậy?”
Trần Ngộ giật mình bừng tỉnh và sực nhớ đêm nay anh không ngủ một mình. Anh lắc đầu nhưng nhận ra luật sư Mạnh không thấy thì nói: “Em không sao.”
Trần Ngộ cảm thấy buồn ngủ nhưng không ngủ được, giọng anh hơi khàn. Anh từng thấy luật sư Mạnh đang ngủ ngon thì tỉnh dậy rồi, chắc chắn anh ta không tỉnh táo được như hiện tại.
“Em không ngủ được à?”
Trần Ngộ lờ mờ đáp lời. Anh không biết đêm nay anh không ngủ được là do lạ giường hay do xung quanh có người.
“Anh sang phòng bên cạnh ngủ nhé.”
Mạnh Đình Xuyên ngồi dậy chứ không nói suông. Trần Ngộ hơi kéo anh lại mà không nói gì, vì đâu phải một mình anh mất ngủ. Anh thì không sao vì quán cà phê không có ông chủ thì cũng vậy, thức dậy trễ thì đi làm trễ, còn Mạnh Đình Xuyên dạo này lại rất bận.
Trần Ngộ do dự, Mạnh Đình Xuyên vỗ tay anh để an ủi rồi đứng dậy rời đi.
Trần Ngộ nằm xuống khẽ thở dài, thật ra anh nằm thêm một lúc chắc là ngủ được. Giờ thì hay rồi, mới ngày đầu dọn vào ở chung mà bọn họ đã ngủ riêng.
Điện thoại nhấp nháy, Trần Ngộ lấy ra xem thì thấy Mạnh Đình Xuyên gửi anh một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Trần Ngộ cũng chúc anh ta ngủ ngon.
Đặt điện thoại xuống, Trần Ngộ yên ổn và thoải mái hơn. Bọn họ có thể bàn bạc kĩ hơn về chuyện ngủ chung giường, nhà đã mua, ở đã ở cùng, tương lai phía trước còn dài.
Sau Tết Nguyên Đán mấy ngày, Tôn Vân Chu về nước, bọn họ có thể hoàn tất thủ tục sang tên.
Thủ tục sang tên và vay mua nhà đất hơi rườm rà nên Mạnh Đình Xuyên nói có thể nhờ bên trung gian giải quyết giúp. Bọn họ đã thoả thuận xong, bên trung gian chỉ cần giúp làm thủ tục nên bọn họ không cần trả phí hỗ trợ tính theo phần trăm cao ngất của phí bất động sản.
Trùng hợp thay, công ty môi giới bất động sản từng hỗ trợ Trần Ngộ tìm nhà phụ trách căn nhà của Mạnh Đình Xuyên, người đứng ra xử lý là giám đốc Ngô nên bọn họ gặp lại ông.
Giám đốc Ngô thở dài: “Tôi tìm cho anh mấy căn nhưng dạo này nhiều người đi xem nhà nên tôi định dẫn anh đi xem sau, ai ngờ cuối cùng lại không dùng tới.”
Trần Ngộ có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi anh.”
Giám đốc Ngô lắc đầu: “Anh đừng nói vậy.”
Ông nói thẳng: “Mấy căn nhà Cảnh Hồ giai đoạn một này tôi tìm không có đâu. Anh cần làm thủ tục mà còn nhớ tới tôi thì tôi cũng không tốn công vô ích.”
Có người hiểu biết cặn kẽ công tác ở đây nên những thứ cần thiết cho việc sang tên đều được chuẩn bị đầy đủ, việc chuyển nhượng và thế chấp có thể được thực hiện trong một ngày.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, giám đốc Ngô rời đi, Tôn Vân Chu nói: “Tôi định chờ tới phiên toà rồi mới về, giờ về sớm là tại mấy người đó. Nếu mấy người mà không mời tôi được bữa cơm thì tôi không biết phải nói sao luôn.”
Có được căn nhà này đúng là đại ân nên bọn họ đương nhiên phải đãi anh Tôn một bữa. Mạnh Đình Xuyên nói: “Ông chọn chỗ ăn đi.”
“Ra ngoài ăn thì cũng có nhiêu đó thôi, ăn ở nhà thì sao? Tôi còn chưa tới nhà ông.” Anh ta rất dễ thích nghi, nhà đổi chủ là có thể lập tức gọi ‘nhà ông’.
Mạnh Đình Xuyên thấy mình nấu ăn không giỏi nên hỏi ý kiến Trần Ngộ.
Tôn Vân Chu giả vờ kỳ quái ho khan vài tiếng với vẻ mặt ‘em nói sao anh cũng nghe’. Trần Ngộ cảm thấy hơi ngại, anh hỏi khẩu vị anh Tôn thế nào.
Tôn Vân Chu vẫn khách sáo với anh: “Cái gì cũng được, đồ Trung Quốc là được.”
Khác với luật sư Mạnh, Trần Ngộ biết nhiều món nhiều công thức nên anh sẽ không mắc sai lầm. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên mời khách ăn tiệc tân gia nên anh rất để ý. Anh dự định hôm đó sẽ đi siêu thị.
Trần xem thời gian rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Đình Xuyên rằng xe anh gửi đi bảo dưỡng nên anh muốn Mạnh Đình Xuyên chở, nhưng luật sư Mạnh không trả lời nên anh đành phải lên lầu tìm người.
Thấy anh đến, Tiểu Mai niềm nở chào hỏi: “Ông chủ Trần tìm luật sư Mạnh ạ?”
“Ừ.”
Tiểu Mai dẫn anh vào và rót cho anh li nước: “Luật sư Mạnh đang có khách, anh đợi chút nha.”
Gần đây Trần Ngộ đều đến quán cà phê cùng với luật sư Mạnh trên cùng một chiếc xe, sau đó đợi Mạnh Đình Xuyên tan ca thì xuống lầu đón về. Hai người ở chung lâu như vậy nhưng Trần Ngộ chưa bao giờ chủ động lên lầu tìm anh ta.
Hai người không che giấu quan hệ nhưng cũng không gióng trống khua chiêng, tuy nhân viên công ty luật không biết chuyện nhưng bọn họ vẫn biết anh là ai, đi ngang qua anh thì bọn họ sẽ chào hỏi.
Đến đợt chào hỏi thứ tư Trần Ngộ mới thở dài, nếu biết Mạnh Đình Xuyên có việc thì anh đã không lên. Đợi ở quán cà phê cũng vậy thì tại sao anh phải tới đây để mất mặt thêm chứ?
Anh định xuống lầu thì cửa phòng làm việc của Mạnh Đình Xuyên mở ra, Trần Ngộ thở ra một hơi.
Mạnh Đình Xuyên thấy anh thì cũng bất ngờ, cười nói: “Em đến rồi à.”
Anh kéo Trần Ngộ vào văn phòng và đóng cửa lại, Trần Ngộ không ngồi xuống, nói: “Xe em đang bảo dưỡng nên em mượn xe anh đi mua đồ nha.”
“Anh vừa xem tin nhắn, đợi anh thay quần áo rồi đi với em.”
Sự mệt mỏi vì chờ đợi bên ngoài