Vì câu nói cuối cùng của luật sư Mạnh, Trần Ngộ khoác áo đi ra ngoài lần nữa.
Chuyến ra ngoài này là bốc đồng, anh thậm chí còn không biết luật sư Mạnh đang ở nhà hàng nào nhưng đến thì cũng đến rồi nên không thể về tay không. Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Mạnh Đình Xuyên hỏi anh đang ở đâu, Mạnh Đình Xuyên gửi lại định vị cho anh.
Tới nơi, Trần Ngộ mới biết đây không phải nhà hàng mà là một công viên nhỏ, Mạnh Đình Xuyên đứng đợi anh bên bồn hoa. Luật sư Mạnh chỉ mặc áo sơ mi và vest, còn áo khoác anh vắt trên tay.
Anh không nói đùa, anh nói ‘sắp xong’ là xong ngay lập tức.
Lên xe, Mạnh Đình Xuyên để áo khoác lên đùi. Anh không hỏi tại sao Trần Ngộ đột nhiên tới đây, Trần Ngộ cũng không nhắc tới. Trên đường đi, trong đầu Trần Ngộ tràn ngập mấy từ Mạnh Đình Xuyên vừa nói qua điện thoại, bây giờ gặp người này càng khiến anh suy nghĩ miên man hơn.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi… Anh nói như vậy… Có sao không?”
“Nói gì?”. Ngôn Tình Xuyên Không
Trần Ngộ cảm thấy anh ta cố ý hỏi nên vội liếc về hướng ghế phụ. Thế nhưng bên trong xe hơi tối, đèn đường ngoài xe chiếu vào khi tỏ khi mờ nên Trần Ngộ không thấy rõ khuôn mặt anh.
Anh nhìn đi chỗ khác: “Chồng.”
“Ừ…” Mạnh Đình Xuyên chậm rãi đáp lại, như đang suy nghĩ mà cũng như chỉ đơn thuần đáp lại cách gọi này: “Anh nghĩ thân chủ quan tâm đến việc thắng kiện hơn là tình trạng quan hệ của anh.”
“Anh đi ăn với thân chủ hả?”
Trần Ngộ chỉ mới đi kiện có một lần, anh góp tiền, luật sư góp sức chứ không có chuyện mời cơm. Anh không biết liệu việc chiêu đãi luật sư đi ăn tối có phải là lẽ thường tình hay không, nếu ai cũng mời luật sư Mạnh đi ăn thì hẳn là anh phải đi xã giao rất nhiều.
“Anh đi ăn với cố vấn pháp lý của công ty, quan hệ hợp tác lâu dài.”
Trần Ngộ rút ra điểm mấu chốt: Hợp tác lâu dài. Vì phải duy trì quan hệ kinh doanh nên anh cần phải đi xã giao nhiều.
“Em biết rồi.”
“Không thường xuyên lắm đâu. Thường thì cuối năm sẽ nhiều hơn, nhưng cuối năm bận quá nên dời sang bây giờ.” Mạnh Đình Xuyên giải thích. Những gì anh nói khiến Trần Ngộ cảm thấy như anh đang cố gắng biện hộ cho bản thân. Ông chủ Trần lên tiếng: “Em không có ý muốn cản trở anh.”
Mạnh Đình Xuyên cười: “Ừ, anh tự giải trình đó.”
Trần Ngộ chợt nhớ Giang Vũ Đình nói Mạnh Đình Xuyên không phải người sẽ yêu đương. Anh nghĩ luật sư Mạnh có thể không yêu đương chứ anh ta chắc chắn quản lí hôn nhân rất giỏi.
Trước hôn nhân anh biết giữ khoảng cách, gửi hoa mà không để lại tên. Sau hôn nhân anh biết cách trêu ghẹo và chơi trò mập mờ suốt ngày.
Mạnh Đình Xuyên chống tay lên cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu dùng ngón tay ấn vào thái dương. Trần Ngộ hỏi: “Anh khó chịu ạ?”
“Ừ, anh uống nhiều.”
“Anh nói anh uống ít mà?”
Mặc dù suy nghĩ của luật sư Mạnh vẫn rõ ràng nhưng phản ứng của anh chậm hơn, có lẽ chính anh cũng biết anh nói chuyện chậm. Trần Ngộ đoán rằng anh uống còn nhiều hơn hôm ăn tối ở nhà. Mạnh Đình Xuyên nói: “Bọn họ chúc mừng anh lấy chồng.”
Trần Ngộ ở quán bar nhiều năm như vậy mà hiếm khi gặp người say chịu nhận mình say, nhưng những người mượn rượu để giở trò thì anh lại gặp nhiều. Luật sư Mạnh gọi chồng không biết đang giả vờ đáng thương hay đang yêu cầu khen thưởng, nhưng dù thế nào thì Trần Ngộ vẫn rât thích. Vừa về đến nhà, anh đã chủ động nói: “Anh đi tắm rửa đi, em pha trà giải rượu cho.”
Ở nhà bọn họ có cái ấm đun nước được tặng kèm khi mua tủ lạnh nhưng gần như không dùng đến, bây giờ được dịp sử dụng. Chạy lên chạy xuống có hơi phiền nên Trần Ngộ tìm một công thức khớp với các nguyên liệu sẵn có ở nhà, sau đó cầm ấm đun nước với nguyên liệu lên lầu và đun trà trên quầy bar ở phòng giải trí.
Trần Ngộ chưa kịp chuẩn bị xong nguyên liệu thì điện thoại reo. Anh nghiêng người nhìn màn hình thì thấy mẹ của Mạnh Đình Xuyên gọi. Từ khi về thăm nhà hồi Tết Nguyên Đán, bọn họ chưa liên lạc lại với nhau, cuộc gọi hôm nay cũng là bất chợt.
Trần Ngộ cho tất cả nguyên liệu còn lại vào ấm, ấn định thời gian rồi mới bắt máy. Anh còn nhớ bà Hoàng nói truyền thống nhà này là đổi cách xưng hô sau khi mời trà đám cưới, nhưng khả năng cao là anh và Mạnh Đình Xuyên sẽ không tổ chức đám nên anh thẳng thắn gọi bà là mẹ.
Bà Hoàng sững người một lúc, giọng điệu lộ rõ ý cười, hỏi: “Con đổi cách gọi thì mẹ cũng nên đổi, mẹ gọi con là A Ngộ được không?”
“Dạ.”
Sau khi đổi cách gọi, bà Hoàng nói chuyện càng thân mật hơn: “Mẹ gọi Đình Xuyên không được nên gọi con.”
“Anh ấy đang tắm.” Trần Ngộ hỏi bà: “Mẹ gọi có gì không ạ?”
“Có chứ, dì Trương giới thiệu hai đứa ấy mà, cưới rồi thì nên cho người ta cái bao lì xì.” Tiền mai mối thường do nhà trai trả, nhưng tình huống của Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên có chút đặc biệt nên bà gọi điện thoại để hỏi ý kiến: “Bọn con chuẩn bị hay mẹ cho?”
Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên đều là những người tự túc về kinh tế nên làm gì xuống nước xin cha mẹ chu cấp.
“Để bọn con chuẩn bị.” Trần Ngộ một mình lưu lạc nhiều năm như vậy nên cũng biết cách đối nhân xử thế. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh kết hôn nên có nhiều thứ anh chưa rõ, anh hỏi ý mẹ: “Có cần chú ý bao nhiêu không mẹ?”
“Con cho số nguyên hoặc số may mắn là được, tặng quà cũng được đó.”
Bà nói đến đây thì Trần Ngộ đã hiểu: “Dạ được ạ.”
“Vậy con với Đình Xuyên cứ xem rồi làm.”
“Dạ.”
Ấm đun kêu ‘bíp’ ba tiếng, bà Hoàng nghe thấy bèn hỏi: “Con đang làm gì thế, chưa ăn tối à?”
“Dạ ăn rồi. Con đang pha trà giải rượu.”
Bà Hoàng thấy anh có vẻ không say nên hỏi: “Mạnh Đình Xuyên uống nhiều lắm à?”
Cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Đình Xuyên bước ra, Trần Ngộ liếc anh ta một cái rồi nói: “Dạ cũng không nhiều.”
“Nó sống một mình nhiều năm vậy rồi, giờ cưới cái là biết cách sai người ta.”
Trần Ngộ có gương mặt đẹp, lại dễ mềm lòng. Bà Hoàng hiểu tính nết con ruột mình, hẳn là con bà sẽ không khách sáo với người ta, chỉ lo Trần Ngộ âm thầm chịu đựng thôi.
“Anh ấy không sai con đâu.” Trần Ngộ giải thích.
Luật sư Mạnh giỏi nhất là làm người ta hài lòng và khiến người ta phải nghe lời anh.
“Vậy thì tốt. Con đừng chiều nó quá, muốn nó làm gì thì con cứ nói.” Đôi vợ chồng trẻ thoạt nhìn rất hòa thuận, dù sao bọn họ cũng mới quen nhau qua buổi xem mắt, lần trước đến nhà trông hai người cứ lạ lạ. Thế nhưng hiện tại, vợ chồng sai nhau làm này làm kia âu cũng là điều tốt, thà như vậy còn hơn tôn trọng và