Sau khi lên đường cao tốc, chiếc xe chạy bon bon về phía trước. Hôm nay mọi người đều dậy sớm, cơn hưng phấn qua đi, cơn buồn ngủ ập đến nên bầu không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh, càng ngày càng nhiều người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Ngộ vốn hoạt bát nhưng cũng ngáp một cái rồi dựa lưng vào ghế. Anh cố gắng tìm cho mình một tư thế thoải mái nhưng đây là ghế ngồi, lại không có gối nên dưới cổ không có điểm tựa. Anh ngủ một cơn mà cứ bừng tỉnh mấy lần, cuối cùng cũng ngủ ngon.
Khi ngủ dậy, Trần Ngộ đã dựa vào vai Mạnh Đình Xuyên nhưng từ lúc nào thì anh không nhớ. Bây giờ, anh lại do dự không biết nên ngủ tiếp hay nên mở mắt ra.
“Em dậy rồi à?” Mạnh Đình Xuyên hỏi.
Không cần lựa chọn nữa, Trần Ngộ ngồi thẳng dậy, khàn giọng đáp: “Còn bao lâu nữa?”
“Năm phút nữa.” Mạnh Đình Xuyên vặn nắp bình nước và rót cho anh một chút: “Uống giải khát đi em.”
Trần Ngộ quả thật có chút khát nước, anh lập tức cầm lấy nước và uống cạn. Xe đã chạy vào khu thắng cảnh, ngoài cửa kính xe là cây cối xanh tươi, trong xe tiếng lại vang lên tiếng rèo chuyện.
Xe dừng lại, mọi người lần lượt đi xuống, Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên đi ra sau cùng. Không biết là do xe tương đối kín hay không khí ở đây thực sự trong lành mà anh hít một hơi thật sâu đã cảm thấy cả người sảng khoái.
Có người đi trước gọi luật sư Lưu, Trần Ngộ nhìn sang thì thấy vợ chồng luật sư Lưu và con gái của bọn họ. Cô bé đứng cạnh mẹ trông hơi gầy và lớn hơn Vân Vân vài tuổi, luật sư Lưu bảo bé gọi chú thì bé sẽ gọi chú, bảo bé gọi cô thì lại bị người kia phản đối: “Em chưa lấy chồng đâu, gọi chị đi bé ơi.”
Cô bé ngượng ngùng cười: “Chị ơi.”
Sau khi trò chuyện vài câu, bà Lưu bế con gái đi, luật sư Lưu giải thích với họ: “Sức khỏe con tôi không tốt nên để nó đi cáp treo với mẹ, tôi đi cùng các cậu.”
“Haiz, ngồi văn phòng đã lâu nên cái eo này cũng già rồi.” Ông duỗi người, sau đó giơ hai tay lên và nói to: “Mọi người đông đủ hết chưa? Đủ rồi thì cả trai cả gái cùng đi thôi!”
Núi Thiên Thúy trải dài mấy trăm dặm, phía gần thành phố Tây Phủ lại nổi tiếng với dốc đứng, đường núi từ xưa đến nay đều có lan can nên khó đi thì vẫn hoàn khó đi.
Tất nhiên, danh lam thắng cảnh đã được phát triển trong nhiều năm như vậy thì phải có tuyến cáp treo.
Mạnh Đình Xuyên hỏi Trần Ngộ có muốn đi cáp treo không vì không phải ai cũng sẵn sàng bỏ sức leo núi khi đi du lịch, bởi lẽ bản chất của việc đi du lịch là để thư giãn và nghỉ ngơi.
“Em không cần phải nghe theo anh. Anh có thể đi cáp treo với em, phong cảnh nhìn từ trên đó cũng khác so với đi bộ.”
Trần Ngộ nghĩ luật sư Mạnh rõ ràng nghiêng về bên leo núi, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau nhiều năm nên không thể để người ta nhường anh mãi được.
“Em cũng muốn trải nghiệm cuộc sống tự kỉ luật của anh.” Ông chủ Trần nói.
“Sườn núi còn có chỗ nghỉ ngơi, từ chỗ đó cũng có thể đi cáp treo được. Bây giờ cứ đi lên trước đi, tới giữa đường chắc không sao đâu, nhưng nếu không chịu nổi thì tới lúc đó đi cáp treo.” Luật sư Mạnh không thuyết phục nữa. Anh mở ba lô, lấy đệm đầu gối và gậy leo núi ra rồi giải thích cách sử dụng cho Trần Ngộ: “Khi lên núi thì em dùng đệm đầu gối là được, khi nào leo xuống thì dùng gậy leo núi. Lần đầu sử dụng gậy có thể hơi không quen nên em cứ thử trước ở mấy chỗ có dốc thoải một chút.”
Vừa nói, anh vừa cầm gậy leo núi và đi vài bước trên mặt đất bằng phẳng trông giống như đi bộ bình thường. Trần Ngộ học theo anh và làm quen với gậy leo núi một lúc. Đến khi hai người bắt đầu đi lên thì đã cách những người đi trước một khoảng khá xa, phải đi thêm vài phút thì mới nghe được giọng nói của bọn họ.
Phía trước không xa là bậc thang đá cuối cùng, có người đoán: “Sắp tới rồi à?”
“Nhanh như vậy sao?”
Một lát sau…
“Sao lâu vậy?!”
“Thôi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chân đau quá.”
Trần Ngộ đi đến ‘bậc thang đá cuối cùng’ kia mới biết đó chỉ là một khúc ngoặt, những bậc thang đá bên dưới chắc là mới lát mấy năm gần đây nên rộng rãi dễ đi. Sau khi qua bước ngoặt kia, bọn họ chính thức bước vào đường núi cổ xưa được đục đẽo từ chính những vách núi.
Những bậc thang hẹp và dày bằng đá gập ghềnh, hai bên phủ đầy rêu xanh, trong các góc cỏ mọc xanh mướt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cọng cỏ mảnh giữa các khe đá
Mạnh Đình Xuyên dùng gậy gạt cành lá không biết từ đâu nhô ra, nói: “Cẩn thận.”
Luật sư Lưu thở hổn hển động viên mọi người: “Đi thôi, toàn bộ hành trình tầm tám trăm, nửa đường tầm ba trăm. Cố lên, lần trước tôi đến đây rồi, có một hang động nhỏ bán nước với giá năm tệ, mọi người có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Trong raw không ghi đơn vị nên mình cũng không để đơn vị nhưng mình nghĩ chỗ này là cột mốc đánh số trên núi (giống mấy cái mốc đánh số km trên đường ấy).
Trần Ngộ chăm chú lắng nghe thì nhận ra một giọng nói phát ra từ loa: “Nước suối năm tệ một chai, năm tệ một chai.”
Ở những nơi tương đối rộng rãi trên đèo núi, có những người mở quầy hàng nhỏ bán gậy leo núi, đồ ăn vặt, đồ uống và kính râm. Nước khoáng ở quầy hàng bọn họ vừa đi qua mười phúc trước chỉ có giá ba tệ.
Nhóm luật sư Lưu đến hang động nhỏ đều vào trong nghỉ ngơi, không đủ chỗ ngồi thì ngồi dưới đất. Mạnh Đình Xuyên còn hỏi Trần Ngộ: “Em muốn nghỉ không?”
Trần Ngộ vừa mới nghỉ ngơi nên lập tức lắc đầu.
Anh không có kinh nghiệm leo núi, cũng không có thói quen tập thể dục nhưng công việc của anh đòi hỏi phải đi đứng liên tục, làm việc và nghỉ ngơi cũng phải có quy luật nên thể lực của anh có vẻ dường như tốt hơn những kĩ thuật viên công ty luật tăng ca quanh năm.
Đương nhiên, luật sư Mạnh là một ngoại lệ.
Mạnh Đình Xuyên thỉnh thoảng quay lại nhìn anh, thấy anh mệt thì sẽ dừng lại nghỉ ngơi và rót cho anh ly nước. Mỗi lần nghỉ ngơi cũng không lâu, nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống thì đã tiếp tục leo lên.
Bọn họ lên núi với tốc độ tương đối ổn định, các quầy hàng bán đồ ăn thức uống trên đường núi ngày càng ít, giá cả ngày càng cao, đi vài vòng là giá một chai nước đã tăng lên thành mười tệ. Trần Ngộ thắc mắc không biết nước suối trên đỉnh núi có giá bao nhiêu.
Không ngờ điểm nghỉ ngơi ở lưng chừng núi lại có giá thấp hơn những trạm dừng chân bên dưới, một chai nước chỉ có ba tệ.
Người bán hàng giải thích: “Ai cũng lên đây bằng đường cáp treo, còn những người bán trên đường núi đều là người dân ở các làng lân cận nên càng lên cao thì giá càng đắt.”
Có người hỏi: “Không vận chuyển từ đây xuống được à?”
Người bán hàng mỉm cười: “Ở đây mỗi người chỉ được mua tối đa hai chai thôi. Với cả lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, nói chi là xách nước.”
Như vậy, những người mua nước trên đường núi cũng cảm thấy dễ chịu hơn vì những người dân nơi đây đã góp sức để đưa nước xuống dưới.
Từ vị trí này, những người tiếp tục lên núi càng ngày càng ít vì đa số đều chọn đi cáp treo. Người trong công ty luật cơ bản đều chọn dừng lại ở ba trăm, bản thân luật sư Lưu cũng đi cáp treo.
Mạnh Đình Xuyên hỏi Trần Ngộ: “Em đi tiếp không?”
“Dạ đi.” Trần Ngộ gật đầu. Anh nóng đến mức trán và mũi đều đổ mồ hôi, quần áo ướt sũng nhưng tinh thần có vẻ vẫn ổn. Mạnh Đình Xuyên vặn nắp cốc đưa tay về phía anh: ” Vậy thì đi thôi, nghỉ ngơi càng lâu thì thể lực càng hao đi nhiều.”
Trần Ngộ nắm tay hắn dùng sức đứng dậy.
Nếu nói đúng thì nửa đường sau không phải ‘nửa đường’ vì bọn họ không leo lên đến đỉnh núi mà chỉ đến khách sạn nên đoạn đường còn lại thực ra chỉ bằng một nửa đoạn đường đã qua. Tuy nhiên, do đường đi ngày càng dốc hơn nên gậy leo núi trở thành gánh nặng, Mạnh Đình Xuyên lấy một đôi găng tay từ trong túi ra và đưa cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ cảm thấy ba lô đi phượt của luật sư Mạnh giống túi thần kì của Doraemon vậy, anh còn thấy cả kẹo nữa.
Mạnh Đình Xuyên chú ý tới ánh mắt của anh, hỏi: “Em ăn không?”
Trần Ngộ gật đầu, luật sư Mạnh bóc một viên kẹo đưa thẳng lên miệng anh và nhắc nhở: “Cố gắng tránh thở bằng miệng nhé, nếu không dễ bị khô miệng lắm.”
Trần Ngộ nhìn anh, cúi đầu ăn kẹo và khó hiểu hỏi: “Vậy nên phải ăn kẹo ạ?”
Cảm giác mềm mại lưu lại trong lòng bàn tay một lúc, Mạnh Đình Xuyên nhìn đôi môi hơi tái nhợt của Trần Ngộ rồi nói: “Còn có thể bổ sung đường huyết nữa.”
Dù dọc đường không bị cắt tiếp tế nhưng trọng trách vẫn đè lên người luật sư Mạnh, Trần Ngộ đã mệt rã rời khi đến khách sạn, nửa người anh đã ‘treo’ trên người Mạnh Đình Xuyên khi bước đến bậc thang đá cuối cùng.
Mạnh Đình Xuyên vòng tay qua eo đỡ anh và hỏi: “Em muốn nhìn lại con đường mình đã đi qua không?”
Trần Ngộ ngoái đầu nhìn lại thì thấy đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn đâm vào vách núi. Thật ra anh có hơi sợ độ cao, ban nãy chỉ nhắm mắt mà lên chứ không ngoảnh lại, bây giờ nhìn thấy đường núi, anh lập tức cảm thấy chóng mặt, chân run rẩy không biết do mệt mỏi hay phản ứng bản năng của cơ thể trước nguy hiểm.
Anh nhắm mắt, quay người lại tựa cằm vào vai luật sư Mạnh và thở d.ốc. Mạnh Đình Xuyên vừa ôm anh vừa hỏi: “Đi tắm suối nước nóng không em?”
Trần Ngộ nhìn trời: “Bây giờ luôn ạ?”
“Ừ, qua kia ăn nhẹ gì đó hoặc đi mát xa, mới leo núi xong nên thôi nghỉ ngơi một chút.”
Trần Ngộ kinh ngạc: “Mấy anh đi team building mà giờ anh ‘đánh lẻ’ như vậy hả?”
“Ngày mai rồi team sau, giờ mệt rồi.” Trần Ngộ nghĩ thấy cũng đúng, Mạnh Đình Xuyên