Sau khi đi du lịch về, Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên vẫn luôn ngủ cùng nhau, bọn họ không bàn tính gì mà chỉ tự nhiên nằm ngủ chung một giường. Trần Ngộ mang những cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tác dụng ‘gây mê’ mà anh đã đọc ở phòng làm việc vào phòng ngủ.
Anh cho rằng nếu xui lắm mà không ngủ được thì có thể dùng mấy thứ này để ‘gây mê’, thế nhưng anh chưa từng dùng đến. Hôm nay, mấy quyển sách hôm nay lại có tác dụng giúp anh giả nai khi anh đang ngơ ngác.
Mạnh Đình Xuyên đang tắm rửa trong phòng tắm, Trần Ngộ đã tắm rửa sạch sẽ đang nằm trên giường nghĩ đến việc trả lãi tối nay. Anh liếc nhìn tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới của hai người và phân vân không biết nên đeo hay tháo thì ổn hơn.
Sau đó anh lại nghĩ không nhất thiết phải là tay trái. Vì không có nhiều trải nghiệm liên quan đến việc này nên anh cũng chẳng nhớ khi anh tự xử thì sẽ dùng một tay hay hai tay. Tuy nhiên, để đề phòng thì anh vẫn tạm tháo nhẫn ra.
Tiếng nước không biết ngừng lại từ lúc nào, sau đó cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Đình Xuyên bước ra nhìn Trần Ngộ, hỏi: “Em vẫn đọc sách hả?”
Trần Ngộ không đọc, anh lắc đầu rồi đặt sách lên tủ đầu giường.
Mạnh Đình Xuyên tắt đèn và chỉ để lại một ngọn đèn ngủ chiếu qua từ trong góc, vì vậy không gian không tối hẳn. Trần Ngộ ngạc nhiên: “Sao lại tắt đèn?”
“Tạo không khí.”
Tối đến mức không thấy gì thì tạo không khí gì chứ, có chăng là bớt ngại ngùng hơn một chút.
Sau đó Trần Ngộ mới nhận ra hầu hết những kí ức ghê tởm của anh đều liên quan tới thị giác. Thế nhưng trên thực tế, khi luật sư Mạnh giúp anh, anh không hề suy nghĩ hay phân tâm. Tất cả những gì anh nhìn thấy, cảm nhận, và cả suy nghĩ đều chỉ có Mạnh Đình Xuyên.
Trải qua chuyện vớ vẩn như vậy, Trần Ngộ gần như ép bản thân phải dung nạp hình ảnh này vào đầu để hình thành tư tưởng đúng đắn. Anh tự nhủ đây là chuyện đương nhiên và tự nhiên chứ không dơ bẩn. Tuy nhiên, nhận thức và tình cảm là hai thứ tách biệt, và luật sư Mạnh vẫn đang dẫn dắt anh làm quen dần.
Mạnh Đình Xuyên dựa vào gối và hơi nằm xuống, sau đó ôm Trần Ngộ lên đùi rồi hỏi: “Như vậy được không?”
Ông chủ Trần từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi lên đùi một người đàn ông, tư thế không hẳn là ngồi mà cũng không phải quỳ này có hơi lạ. Dù gì thì anh cũng đang trả lãi, chủ nợ muốn thế nào thì thế ấy, anh làm quen một lúc rồi gật đầu: “Được ạ.”
“Bắt đầu đi.”
Trần Ngộ thắc mắc tại sao khi luật sư Mạnh giúp anh thì gạo nấu thành cơm dễ dàng như vậy, còn đến lượt anh thì chẳng khác gì cho vay nặng lãi vừa phải hành sự trong bóng tối, vừa chờ người ta gọi rồi mới bắt đầu làm?!
Ông chủ Trần nhiều năm chưa làm công cho ai, huống chi đây lại lần đầu tiên anh kinh doanh mặt hàng này, anh vô cùng tự giác mà báo trước: “Kĩ thuật của em không bằng anh đâu.”
Mạnh Đình Xuyên giơ tay nhéo vành tai anh: “Anh không cần kĩ thuật, chỉ cần là em.”
Cơ thể người khác nên chắc chắn phải có sự khác biệt, Trần Ngộ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng khi đặt tay lên vẫn run. Anh cầm một cách yếu ớt, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay tê dại, anh mất luôn cảm giác và không biết nhiệt độ cơ thể ai cao hơn.
Thấy anh vẫn bất động, luật sư Mạnh thở dài và ra vẻ nhắc nhở: “A Ngộ à…”
Trần Ngộ xiết chặt tay: “Em…”
“Shhhhh…” Luật sư Mạnh bắt lấy cổ tay Trần Ngộ. Không biết Mạnh Đình Xuyên buông tay từ lúc nào, Trần Ngộ nhận ra rồi chậm lại. Giọng nói của Mạnh Đình Xuyên khàn đến mức gần như chỉ còn hơi thở: “A Ngộ, em đang hành hạ anh đấy à?”
Trần Ngộ biết lúc này mà dừng lại thì đúng là không được nên đành phải tiếp tục làm việc. Thế nhưng giới hạn của luật sư Mạnh có vẻ hơi cao, tay ổng chủ Trần còn đang mang thương tích nên làm việc một thời gian dài có hơi đau nhức..
Anh nghĩ đến Ramos Gin Fizz khiến bao nhiêu bartender tuyệt vọng và nói với giọng điệu như thương lượng: “Anh ơi… Nhanh nhanh được không?”
Luật sư Mạnh là người dễ tính, đáp: “Gọi anh một tiếng nào.”
“Cái gì?” Trần Ngộ không hiểu.
“Gọi tên anh.” Mạnh Đình Xuyên lại nắm tay anh. Trần Ngộ không cần dùng sức, động tác tay cũng nhanh hơn trước nhiều. Anh cảm thấy lòng bàn tay sắp bốc hỏa, hơi thở của luật sư Mạnh phả bên tai anh: “A Ngộ, gọi anh đi.”
“Đình… Đình Xuyên…”
Có lẽ bởi vì ‘Xuyên’ là âm bình, khi Trần Ngộ gọi luôn kéo dài âm cuối khiến tên người yêu nghe có chút nhẹ nhàng. Mạnh Đình Xuyên nhéo vào eo Trần Ngộ đến mức hơi đau rồi nói: “Gọi lần nữa nhé.”
“Đình Xuyên.”
“Đình Xuyên, Đình Xuyên…”
Trần Ngộ không biết đã kêu bao nhiêu tiếng. Cuối cùng mọi thứ như tĩnh lại, Mạnh Đình Xuyên đặt cằm trên vai anh, trong phòng chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của hai người.
Vừa rồi luật sư Mạnh đang hưởng thụ nhưng Trần Ngộ dường như đã trải qua thăng trầm với anh. Đến cuối cùng rồi mà ông chủ Trần cũng không có phản ứng gì, anh ngơ ngác một lúc mới bỏ tay ra và định chạm vào mặt mình. Mạnh Đình Xuyên ngăn anhlại và cười: “Em không chê bẩn à?”
Mạnh Đình Xuyên đưa đôi tay sạch sẽ lên mặt người yêu thì chạm phải một chút chất lỏng mát lạnh, sững sờ một chút: “Dính vào mặt em hả?”
“Dạ.” Vừa rồi Trần Ngộ cũng đắm chìm, anh cũng không ngờ luật sư Mạnh xa như vậy, góc độ lại trùng hợp đến thế nên anh không kịp chuẩn bị.
“Xin lỗi em.” Mạnh Đình Xuyên xin lỗi, Trần Ngộ lắc đầu vì anh cũng không để ý rồi lấy khăn ướt lau.
Ông chủ Trần hoàn thành ca tối, chiều hôm sau anh mới đến quán cà phê sau mấy ngày dài. Tính cả thời gian di chuyển thì cũng chỉ có bốn ngày, nhưng đối với Trần Ngộ thì quả thật là một khoảng thời gian dài vắng bóng.
Tiểu Lam khoa trương nói: “Ông chủ, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh mà không tới là em quên mặt anh luôn.”
“Thật sao?” Trần Ngộ cười: “Vậy em còn nhớ cách lấy bao lì xì không?”
Tiểu Lam lập tức quên ‘tiểu phẩm’. Cô lấy điện thoại di động ra và nhắc những người khác: “Nhanh lên nào, ông chủ phát bao lì xì.”
“Ai cũng có.” Trần Ngộ không gửi trong nhóm mà gửi riêng cho từng người rồi nói: “Tiền du xuân.”
Bao lì xì này không có tuổi với tiền hồi Tết Nguyên Đán nhưng cũng đủ để bọn họ ăn một bữa ngon hoặc rong chơi Cảnh Hồ một ngày. Tiểu Lam vui vẻ nói những lời có cánh: “Ông chủ, anh tốt quá đi mất, anh với luật sư Mạnh sẽ phát tài suốt đời.”
Nói xong, cô giục anh nhanh chóng thay đồng phục rồi nói: “Quay video thôi anh.”
Trần Ngộ đi vắng mấy ngày khiến Tiểu Lam mất đi ‘cần câu tương tác’. Cô nghiêm túc nói: “Không có anh nên video không nổi tiếng nữa, hôm nay em phải quay dự phòng mấy cái mới được.”
Kịch bản đã được Tiểu Lam chuẩn bị từ trước, Trần Ngộ chỉ