“Anh…” Trần Ngộ chịu thua, anh thật sự không mạnh mẽ như bạn đời mình, hiếm khi anh chủ động một lần nhưng lại tự đưa bản thân vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trên lí thuyết, gọi điện thoại không phải gọi video, nếu đi tắm thì chẳng qua chỉ là nghe tiếng nước chảy, bọn họ ngủ cùng giường, dùng chung phòng tắm, bình thường cũng thường xuyên nghe thì tại sao khi nghe điện thoại thì anh lại đỏ mặt?
Lỡ như Mạnh Đình Xuyên lại yêu cầu anh làm gì đó kì quặc… Trần Ngộ biết Mạnh Đình Xuyên có thể làm được, và anh chắc chắn sẽ nghiêm túc làm theo.
Phản ứng của anh khiến luật sư Mạnh bật cười, anh nói như hứa hẹn: “Anh không bắt em làm gì đâu. Em để thoại ở ngoài đi, coi như là… Anh đang đợi em.”
Câu nói này đánh thẳng vào tim Trần Ngộ đến mức anh không đành lòng từ chối. Anh cầm di động đi vào, bật chế độ handfree rồi đặt nó xuống cạnh bồn rửa. Mạnh Đình Xuyên nghe thấy âm thanh thì cười rồi nói: “A Ngộ à, em dẫn anh vào nhà tắm rồi đó hả?”
Lời này có hơi lạ nhưng tính ra cũng không sai, Trần Ngộ cố gắng không nghĩ nhiều mà đáp lại một tiếng, luật sư Mạnh lại hỏi: “Vậy anh… Tắ.m chung với em được không?”
“Anh nói anh không làm gì…”
“Tắm với em thôi chứ không làm gì đâu.” Luật sư Mạnh lại trấn an rồi giải thích: “Tiết kiệm thời gian ấy mà, tắm xong anh phải tăng ca rồi.”
Mạnh Đình Xuyên nói như vậy khiến Trần Ngộ có ảo giác hai người ở chung một phòng, anh lập tức đặt điện thoại di động trên giá trong phòng tắm.
“A Ngộ, anh đi mở vòi hoa sen.”
Trần Ngộ nghe thấy tiếng nước cũng vặn vòi hoa sen. Nước ấm chảy xuống, tiếng nước bên trong và bên ngoài điện thoại như hòa vào nhau.
“Sữa tắm của bọn mình có mùi giống nhau.”
Trần Ngộ lấy bông tắm rồi bóp sữa tắm ra thì ngửi thấy mùi chanh tươi mát. Sữa tắm bọn họ dùng đúng là giống nhau, đây vốn là loại Trần Ngộ thường dùng và mua ở siêu thị bình dân. Ở nhà để sữa tắm size gia đình, còn Mạnh Đình Xuyên mang theo size du lịch.
“Phải loại lần trước dùng không em?”
Lần trước… Bọn họ chỉ tắ.m chung đúng một lần, Trần Ngộ cảm thấy nhiệt độ nước hơi cao.
“A Ngộ, nhìn em hơi nóng đó.”
Trần Ngộ quay đầu nhìn chiếc điện thoại đặt trên giá. Trên màn hình có hơi nước và những giọt nước li ti nhưng không có hình ảnh.
“A Ngộ, có cần anh giúp không nào?”
“Anh giúp em…”
“Nhắm mắt lại, anh ở ngay sau em.”
“Đình Xuyên…”
Chắc là nhiệt độ nước thật sự quá cao nên Trần Ngộ đỏ bừng cả người. Giọng luật sư Mạnh trong điện thoại truyền đến, Trần Ngộ nghe theo mà sờ s.oạng chính mình, từ dái tai, hầu kết, xương quai xanh đến phía bên dưới khiến anh run lẩy bẩy.
“Hôm qua ở phòng làm việc… Có phải do anh chạm vào chỗ này không?”
Trần Ngộ như trở về buổi chiều hôm qua, anh nửa nằm trong lòng người yêu để người ta muốn làm gì thì làm, Trần Ngộ kìm nén hơi thở và trách móc: “Sao anh làm vậy trong lúc nghe điện thoại với người khác…”
“Tại anh.” Luật sư Mạnh cười và nhận sai: “Đáng lẽ anh không nên ‘bắt nạt’ em khi đang nói chuyện điện thoại.”
Vậy thì bây giờ anh đang làm gì?!
“Đình Xuyên ơi…” Trần Ngộ lơ đãng gọi tên anh.
“Anh ở đây.” Giọng luật sư Mạnh như ẩn như hiện trong tiếng nước, như kìm nén, lại như thở dài: “A Ngộ à, anh ở đây.”
Cuộc gọi vẫn tiếp tục, Trần Ngộ không lên tiếng, luật sư Mạnh cũng im lặng không quấy rầy anh. Một lúc sau, Trần Ngộ lại nghe thấy tiếng Mạnh Đình Xuyên từ trong tiếng nước: “A Ngộ ơi, em tắm xong chưa?”
“Em xong rồi…”
“Ừ, anh cũng tắm xong rồi.” Giọng Mạnh Đình Xuyên nghe rõ hơn nhiều, hẳn là anh đã tắt vòi hoa sen rồi.
Trần Ngộ cũng tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm lau khô người rồi mặc quần áo vào, chân còn hơi run rẩy.
Ông chủ Trần thật sự lo lắng cũng bằng thừa, anh biết tính Mạnh Đình Xuyên và biết rõ bản thân mình. Anh biết mình chỉ cần mình lùi một bước là Mạnh Đình Xuyên sẽ càng lấn tới, và anh cũng biết mình sẽ lựa chọn chìm đắm theo người yêu.
Biết vậy nhưng ngại thì vẫn ngại, anh lấy điện thoại từ trên giá xuống, nói: “Em đi đánh răng.”
Anh định nói rằng cầm điện thoại trong lúc đánh răng rất bất tiện, nhưng luật sư Mạnh trả lời như thể không hiểu ý: “A Ngộ ơi, anh nhìn em được không?”
Tới nước này