Chẳng trách lần trước khó khăn như vậy. ‘Chuyện ấy’ phức tạp hơn Trần Ngộ nghĩ rất nhiều, anh tưởng xem phim có thể học được một ít tư thế nhưng anh lại là trường hợp đặc biệt không thể học được bất kì tư thế nào.
Trần Ngộ mang gói hàng lên lầu do dự vài giây, sau đó tạm thời bỏ hết vào phòng tắm rồi đi ra siêu thị.
Trên thực tế, khóa học ‘Từ nghiệp dư đến đầu bếp năm sao’ của anh có bài học chuẩn bị nước cốt lẩu nhưng hôm nay anh không muốn làm. Cả anh và Mạnh Đình Xuyên đều không ăn cay được nên anh chọn mua nước cốt lẩu cà chua, nồi ở nhà lại là nồi lẩu uyên ương hai ngăn nên anh định mua thêm lẩu nấm. Tuy nhiên, nhân viên đang chất hàng hoá bên cạnh lại thuyết phục: “Loại này không ngon đâu, anh mua loại dầu ớt ngon hơn đấy.”
Trần Ngộ nhìn bảng nguyên liệu cơ bản rồi nhìn nhưng xung quanh không có ai khác thì trả lời: “Tôi ăn cay không giỏi lắm”.
“Vậy đừng lấy loại lẩu nấm này. Canh nấm muốn ngon thì phải tự nấu chứ, xem giá cả thử xem có lấy được đồ ngon không.”
Dù không biết tại sao nhân viên siêu thị lại nói sự thật như vậy nhưng ông chủ Trần vẫn nghe lời khuyên, anh bỏ lẩu nấm lại, đến quầy thực phẩm tươi sống mua một số loại nấm có lạ có quen và về nhà làm theo hướng dẫn, xào nấm để làm nước cốt lẩu.
Khi luật sư Mạnh về, nước lẩu đã được đun sôi, các nguyên liệu khác vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Trần Ngộ thích không gian mở, anh chuẩn bị bữa ăn trong bếp kiểu Tây, cái gì cần rửa đều đã rửa sạch, mọi thứ đều được bày ra đĩa nhưng còn ít khoai tây cần phải cắt. Trên bàn ăn, nồi lẩu được đậy nắp, nước lẩu đang sôi lăn tăn.
Trần Ngộ đã thành thạo việc thái rau hơn lúc đầu rất nhiều nhưng tốc độ của anh vẫn rất chậm, cuối cùng thì nấu lẩu cũng chẳng nhanh hơn tự nấu các món ăn gia đình là mấy.
Mạnh Đình Xuyên cởi áo khoác, đeo tạp dề và đến rửa tay, Trần Ngộ nghĩ anh đang định rửa bình hoa thì nói: “Sắp được ăn rồi, ăn trước đi anh.”
Nhưng luật sư Mạnh đến gần anh và hỏi: “A Ngộ, ‘tiền công’ của anh đâu?”
Trần Ngộ ngơ ngác một lúc, anh tưởng Mạnh Đình Xuyên bảo anh dỡ gói hàng ra vì hôm nay người ta muốn sử dụng, mà phải dùng vào buổi tối nên tất nhiên bây giờ bỏ qua cũng được.
Anh nhìn Mạnh Đình Xuyên, động tác tay chậm lại: “Bây giờ ạ?”
Luật sư Mạnh tiến tới cầm lấy con dao trên tay người yêu. Kĩ năng dùng dao của luật sư Mạnh không đến mức xuất sắc nhưng điêu luyện hơn Trần Ngộ rất nhiều, anh nhanh chóng cắt khoai tây và bày ra đĩa, vừa gắp vừa anh ấy rảnh rỗi trêu chọc Trần Ngộ: “Bây giờ lãi suất thấp thôi.”
“Lãi suất gì cơ?”
“Hôn một cái.”
So với trước đây thì lãi suất quả thực đã thấp hơn rồi, hiếm có chủ nợ lớn nào có lòng tốt như vậy. Tuy nhiên, đối với Trần Ngộ, anh chấp nhận chủ động gọi người yêu lúc nào cũng được, trong khi say mê anh cũng cảm thấy bớt xấu hổ hơn và không cảm thấy chút gánh nặng nào nữa.
Rõ ràng lúc trước anh đã chủ động gọi khi bọn họ chưa gần nhau như vậy, lúc đó là để kéo gần khoảng cách, bây giờ quan hệ đã thân thiết đến mức không cần lại gần nữa nên anh không thể nói được gì. Chắc là do thái độ của Luật sư Mạnh, cứ mỗi lần ở thời điểm đó người ta vẫn luôn yêu cầu anh phải gọi nên hai chữ này cứ có cảm giác sao sao ấy…
Tai Trần Ngộ đỏ như đang chảy máu, Mạnh Đình Xuyên cũng không vội mà chỉ đứng đó đợi anh gọi mình. Quả nhiên, ông chủ Trần đấu tranh tâm lí xong thì nhắm mắt lại, nghiêng người hôn lên mặt anh và nói: “Cảm ơn ông xã.”
Mạnh Đình Xuyên tay đang thái rau nhưng người không nhúc nhích, anh hơi cúi đầu chạm vào tai Trần Ngộ rồi nhìn người yêu. Trần Ngộ nhớ lại lời anh nói lúc trước rằng ‘khi có hứng thì muốn chạm một cái’ và lại lảng mắt đi.
Luật sư Mạnh cười khẽ: “Ăn thôi.”
Nước cốt lẩu nấm homemade ngon hơn lẩu cà chua mua ở ngoài, ông chủ Trần tự ‘kiểm điểm’: “Đúng là không nên làm biếng, sau này em tự làm, lần sau em bỏ thêm sườn với gà vào nước lẩu.”
“Em có thể đun nhiều nước lẩu một chút và cấp đông để dùng sau.”
“Ừ, em nghĩ xem mua nguyên con hay mua xương thôi?”
“Gà nguyên con cũng được. Lần trước em xem video cách chặt nguyên con gà bằng một con dao nên em có thể thử.”
“Ừ.”
Trần Ngộ rất thích nấu nướng, phần lớn là nhờ sự hỗ trợ của luật sư Mạnh. Sự hỗ trợ này không phải là chiếu lệ mà là anh sẽ thật sự tham gia thảo luận, không chỉ nói suông mà sẽ giúp đỡ để bọn họ có thể cùng nhau nấu ăn.
Mạnh Đình Xuyên gặp cho Trần Ngộ vài lát thịt và một nhánh tỏi tây anh vừa mới cắt từ vườn hôm nay: “A Ngộ vất vả rồi, bù đắp cho em nhé.”
Trần Ngộ nhìn anh rồi nhìn thịt và tỏi tây, anh cảm thấy trong lời nói của người ta có ẩn ý gì đó.
Dựa vào lối sống không thường xuyên tập thể dục của ông chủ Trần, nếu mười năm qua anh không ‘kiêng khem’ thì anh mới cần bổ sung năng lượng khi làm việc tần suất cao trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Suy cho cùng, Trần Ngộ đã ‘kiêng khem’ nhiều năm, nền tảng của anh cũng không tệ nên anh cảm thấy không cần thiết lắm.
Anh ấy cũng gắp đồ ăn lại cho luật sư Mạnh.
Mạnh Đình Xuyên nhìn anh mỉm cười, rõ ràng là cố ý.
Ăn xong, Trần Ngộ cũng không thật sự ngồi không. Anh cất chén, lau bàn, mở cửa sổ cho thông thoáng rồi tỉa bớt những bông hoa luật sư Mạnh mang về. Mạnh Đình Xuyên đã rửa xong nồi lẩu và bình hoa. Cây cọ đi kèm khi mua bình rất dễ sử dụng, có chiều dài phù hợp, độ cứng vừa phải nên anh cọ rửa rất nhanh.
Sau khi anh ta rửa xong, Trần Ngộ cũng đã sắp xếp hoa xong. Anh cắm từng bông một rồi đặt bình lại về vị trí ban đầu.
“A Ngộ, anh muốn đi tập thể dục. Em muốn đi chung với anh không?”
Trần Ngộ từ chối: “Em muốn đi tắm.”
“Ừ.”
Trần Ngộ tắm khá lâu, Mạnh Đình Xuyên từ trên lầu đi xuống mà anh vẫn còn ở trong phòng tắm.
“A Ngộ?” Mạnh Đình Xuyên gõ cửa: “Em đang tắm à? Đừng ngâm lâu quá.”
“Ừ.” Giọng mũi của Trần Ngộ hơi dày, Mạnh Đình Xuyên khựng lại rồi hỏi: “A Ngộ, em đang làm gì vậy?”
Trần Ngộ không trả lời, một lúc sau anh mới nói: “Em sắp xong rồi.”
Anh nói ‘săp xong’, Mạnh Đình Xuyên đợi hơn mười phút thì cửa phòng tắm mới mở ra.
Vì Trần Ngộ phải đi tắm nên thiết bị thông gió trong phòng tắm đã bật hết công suất, khi mở cửa không có nhiều hơi nước, ngay cả gương cũng khô khốc, chỉ còn mùi thơm phảng phất trong không khí toát ra từ Trần Ngộ.
Mạnh Đình Xuyên đã dùng qua rất nhiều loại nước hoa nhưng bây giờ anh lại không thể phân biệt được mùi hương này là mùi gì. Mùi hương này rõ lạnh và ngọt nhưng lại có một cảm giác vương vấn và lôi cuốn đến khó tả.
Chắc là vì nó đến từ Trần Ngộ.
Chắc là vì lúc này Trần Ngộ đang mặc áo ngủ của Mạnh Đình Xuyên.
Áo ngủ của Mạnh Đình Xuyên khi Trần Ngộ mặc có phần hơi rộng, chất liệu ôm sát người tôn lên vóc dáng thon thả của anh, phần da lộ ra ửng đỏ không biết có phải do nước nóng gây ra hay không.
Ánh mắt họ chạm nhau, Trần Ngộ không nói gì, anh không nói tại sao mình lại mặc áo ngủ hay