Ông chủ Trần không phải người không giận dỗi, anh cắn mạnh đến nỗi vết răng trên vai luật sư Mạnh suốt hai ngày không biến mất. Ngoài ra, anh còn bỏ gần hết mấy thứ trong hộp chuyển phát nhanh và chỉ để lại những gì cần thiết và mấy món ít kích thích hơn.
Nhưng anh thật sự rất dễ dụ, sau khi Mạnh Đình Xuyên giúp anh xử lý phân hữu cơ thầy Lâm đưa tới, anh lập tức hết giận.
Rau xà lách đã sẵn sàng để cấy. Trần Ngộ vô cùng trân quý rau anh đã trồng nên anh nhờ Mạnh Đình Xuyên chọc hố hố để anh trồng. Luật sư Mạnh hỏi khoảng cách thế nào, sau khi ước tính sơ bộ thì anh bắt tay vào làm việc đều tăm tắp như thể được đo bằng thước.
Trần Ngộ lúc đầu rất cẩn thận, nhưng sau khi ngắt hai cây con, anh chấp nhận ‘có mất mát là điều đương nhiên’ và bắt đầu trò chuyện với luật sư Mạnh. Tiểu Lam cho biết video anh quay gần đây đã thu hút rất nhiều người hâm mộ, thêm loạt video giới thiệu trước đó đã mang đến doanh số bán hàng trực tuyến.
Gần đây doanh số bán hàng trực tuyến rất cao, lượng hàng vận chuyển cũng nhiều. Vì vậy, Trần Ngộ thuê người vận chuyển hàng từ kho ở Nam Phủ nhưng trong hai ngày liên tiếp khách đều báo nhầm hàng.
“Em chuẩn bị đi Nam Phủ kiểm tra kho hàng, tiện đường tham gia đấu thầu với cả hoàn thiện phương án trang trí. Nếu mở được cửa hàng ở đó thì giao hàng sẽ đỡ hơn một chút.”
“Em không muốn ở lại đó nên phải đi đi về về trong một ngày, thời gian trang trí cũng dài nên sắp tới em phải đi thêm mấy chuyến nữa.”
Đây là công việc của Trần Ngộ, Mạnh Đình Xuyên không phản đối mà nhắc nhở: “Ông chủ Trần định tự tay làm hết à?”
Việc đấu thầu và trang trí bây giờ thì được nhưng sau khi mở chi nhánh, anh không thể ôm đồm hết mọi thứ được, việc chạy đi chạy lại giữa hai nơi vô cùng rất tốn thời gian.
Theo logic mà nói, tốt nhất nên để sư phụ của A Kỳ đến chi nhánh, nhưng người ta có con nhỏ và hoàn toàn không có ý định rời khỏi Tây Phủ. A Kỳ còn trẻ và chưa lập gia đình tuy chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng hoàn toàn có khả năng quản lí doanh nghiệp, còn có cả Tiểu Lam nữa.
“Em muốn để Tiểu Lam với A Kỳ qua đó.” Trần Ngộ vừa ném những cây rau giống vào giỏ để chuẩn bị làm món ăn cho bữa tối nay vừa nói về kế hoạch của mình: “Cửa hàng bên đó cũng không to lắm, mặt tiền và hai tầng nên có thể đảm bảo lượng khách ra vào, hẳn là cũng không nhiều đơn mang đi nên tuyển thêm bốn đến sáu người theo ca là đủ, kho giao hàng giao cho Tiểu Lam đảm nhiệm.”
Trần Ngộ nói dứt câu nhưng Mạnh Đình Xuyên không khuyên nhủ gì. Anh ngẩng đầu nhìn thấy luật sư Mạnh đang chuyên tâm chọc hố đến hộp trồng cây cuối cùng. Trần Ngộ nhịn không được, hỏi: “Anh nghĩ sao?”
Mạnh Đình Xuyên phủi nhẹ vết bùn đất trên găng tay, đứng dậy đi về phía anh: “Em có muốn anh trồng với em không?”
Trần Ngộ gật đầu nhường chỗ cho anh.
Mạnh Đình Xuyên ngồi xuống cạnh anh và đáp lời: “Đây là cửa hàng của em nên em cứ quyết định, anh chỉ giúp em làm hợp đồng cho ‘chuẩn chỉnh’ thôi chứ anh sẽ không can thiệp vào những việc khác.”
“Anh cũng không có ý bàng quan. Phải tín nhiệm lắm mới để cho một cặp đôi đi quản lí chi nhánh, em tin bọn họ, anh tin mắt nhìn người của em.”
Anh nói như vậy khiến Trần Ngộ rất vui vẻ: “Dạ.”
Tiểu Lâm không ngờ ông chủ lại giao việc này cho cô, còn A Kỳ rất hưng phấn, hưng phấn xong rồi bình tĩnh lại và nói: “Em không biết gì cả…”
“Em với sư phụ đảm đương vị trí kĩ thuật như nhau là được, còn lại thì để Tiểu Lam lo.”
Tiểu Lam bình thường có rất nhiều ý tưởng, cô đã đến đây từ sớm nên có quan hệ tốt với ông chủ, lại học hỏi được nhiều điều về kinh doanh nhưng cô vẫn nghi ngờ: “Ông chủ à, anh đang muốn em quản lí cửa hàng đó hả?”
“Đúng rồi, em với Huyên Huyên vẫn quản lí tài khoản video, bên đó thì em chú ý hơn đến vấn đề giao hàng. Lúc soạn thảo hợp đồng thì chỉnh sửa lại việc phân chia vai trò rõ hơn.”
“Dạ được.” Tiểu Lam nói sang chuyện khác: “Số fan trên tài khoản video của bọn mình sắp vượt quá một triệu rồi. Em muốn livestream với gắn link sản phẩm mới.”
“Em cứ quyết định là được, nếu cần anh hỗ trợ thì cứ nói cho anh.”
“Dạ.”
Huyên Huyên nghe bọn họ bàn mà không nói một lời, Tiểu Lam xoa đầu cô rồi nói: “Suy nghĩ cái gì vậy? Em thì phải ở đây quay phim chứ.”
Cô chỉ vào Trần Ngộ: “Cần câu tương tác của bọn mình vẫn còn ở đây mà.”
Huyên Huyên hơi xấu hổ nhìn ông chủ của mình, sau đó lại nhìn Tiểu Lam: “Em không nỡ để chị đi…”
Tiểu Lam xua tay: “Không nỡ gì trời? Cuối năm nay là đường sắt cao tốc được kết nối tới đó rồi, đi một chuyến mất có một tiếng thôi. Em nhớ hồi bọn mình đi ăn cá nướng ấy, cũng đi tàu điện ngầm hết một tiếng.”
“Dạ chị.”
Sau khi quyết định về nhân viên chi nhánh, Trần Ngộ định hỏi Tiểu Lam có muốn cùng đi đấu thầu hay không nhưng luật sư Mạnh đã mở lời: “Anh đi với em.”
Anh giải thích: “Đi đi về lại phiền phức quá, lần này em đi chắc phải ở lại tầm hai ngày nên anh đi với em tranh thủ giải quyết những việc có thể giải quyết trước để sau này đỡ nhọc.”
“Công việc của anh thì sao?”
“Work from home.”
Raw là 调休, nghĩa là được nghỉ ngày hành chính để bù cho việc đi làm vào ngày nghỉ nhưng ở dưới Mạnh Đình Xuyên nói anh không cần lên công ty mà có thể làm việc ở nhà (chứ không hẳn là được nghỉ luôn) nên mình edit là work from home.
Trần Ngộ không tin. Luật sư Mạnh không đi làm ở công ty thì công việc của anh vẫn có thể chia sẻ với đồng nghiệp, nhưng việc mà đến tay anh rồi thì chỉ có mình anh xử lí. Hai ngày trước anh còn bận tội mặt tối mũi thì sao hôm nay có thể work from home được?
Mạnh Đình Xuyên giải thích: “Ngày nghỉ nên anh không cần đến công ty luật làm việc, anh làm ở nhà cũng được.”
Trần Ngộ nghe anh kiên quyết ‘work from home’ mà buồn cười: “Em đi một mình được mà.”
Luật sư Mạnh trả treo: “Anh ở một mình thì không được.”
Trần Ngộ lưỡng lự. Trước khi gặp nhau bọn họ đã từng ở một mình, anh không nghi ngờ khả năng ‘sống sót’ của luật sư Mạnh, cũng không muốn xa cách nhưng nếu Mạnh Đình Xuyên đi cùng anh thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối trong công việc.
Mạnh Đình Xuyên giơ tay chạm lên mặt người yêu: “A Ngộ, em muốn giữ anh ở nhà sao?”
Trần Ngộ cũng hết cách: “Anh được work from home mấy ngày?”
“Trong vòng một tuần là được.”
Trần Ngộ có gặp khó khăn đến mấy cũng không đi đến tận một tuần. Có thêm luật sư Mạnh, chuyến công tác này bỗng trở thành một chuyến du lịch. Ban đầuTrần Ngộ định mang hành lí sao cho thuận tiện nhưng bây giờ lại thành mang cho thoải mái nên anh đổi sang một chiếc vali lớn hơn.
“Bọn mình tự lái xe hả?”
“Ừ, lái xe của anh đi.”
“Rau trong sân thì sao?”
Tuần sau thời tiết tốt và không có mưa nên Mạnh Đình Xuyên nói có thể nhờ phía bất động sản giúp đỡ. Vừa nhắc đến bất động sản, Trần Ngộ lập tức nhớ tới cuộc gọi của bọn họ hôm cúp điện.
. Googl???? ????ra????g ????ày, đọc ????gay khô????g quả????g cáo ( ТrU mТruyệ????.v???? )
“Anh đi mà nói.”
“Ừ, anh đi mà nói.” Luật sư Mạnh vui vẻ đồng ý và đưa bản đồ du lịch cho bạn đời xem: “Bên đó có danh lam thắng cảnh có thể cắm trại trên đỉnh