Bởi vì không thể quay cảnh các khách mời ăn cho nên màn hình chĩa thẳng vào bàn ăn.
Ranh giới rất rõ ràng, một bên là nước lọc nhạt thếch, bên kia là cơm rang trứng thơm phưng phức ngon miệng ngon mắt.
Cơm rang trứng biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong khi nước lọc bên kia không vơi giọt nào.
Không biết ai nuốt nước miếng, rõ đến mức ngay cả khán giả xem livestream cũng nghe được.
[Ha ha ha lập tức thấy mình không thảm nữa, ít nhất chúng ta chỉ nhìn chứ không ngửi được,còn bọn họ vừa ngửi vừa nhìn người ta ăn, thảm thật chứ không đùa.]
[Hên là đội đỏ ăn nhanh đó, nếu không thì khác quái gì hành hạ người ta.]
[Vừa xem livestream vừa đoán menu trưa nay nào bà con cô bác ơi.
Cược xem trưa nay đội xanh với đội đỏ ăn gì không?]
[Để mị! Mị cược đội đỏ ăn gà xắt hạt lựu xào, vịt tê cay, ngỗng hầm, canh cá dưa chua, đầu cá sốt ớt! Đội xanh là một nồi khoai tây hầm khoai tây siêu to khổng lồ! Xem mị đoán chuẩn khum nè?]
[Má ơi, chỉ nhìn thôi cũng thấy đội xanh thảm quá thảm!]
[Chắc không thể đâu ha...!dù sao cũng có kinh nghiệm rồi, chắc hôm nay đội xanh được ăn thịt nhỉ?]
Mặt Nghiêm Văn Đình nhăn như khỉ ăn ớt, từ khi hẹn hò với Tạ Tỉ, gã chưa bao giờ bạc đãi bản thân, cũng chưa bao giờ thèm thịt.
Nhưng giờ gã đột nhiên phát hiện gã thèm một chén cơm chiên trứng?
Và cái chén cơm chiên trứng này còn do Tạ Tỉ nấu?
Nếu là tối hôm qua thì Nghiêm Văn Đình còn cảm thấy Tạ Tỉ muốn lấy lòng gã nên mới đi học nấu ăn, nhưng sau khi bị uy hiếp mất ba trăm ngàn gã không còn nghĩ vậy nữa.
Tạ Tỉ thật sự hận gã, nhưng đây là vì yêu nên hận, chứng minh đối phương vẫn để ý đến gã.
Qua một đêm suy nghĩ, Nghiêm Văn Đình híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Tỉ, vì không quay, cho nên Tạ Tỉ không đeo mặt nạ.
Một gương mặt thu hút người khác xuất hiện trước ống kính, không thua kém gì Phó Hạc Hành bên cạnh, thậm chí còn có phần tốt hơn nhờ làn da trắng sáng khi tâm trạng vui vẻ.
Ê-kíp chương trình cũng ngây người, tuy có hai ngày nay có thấy vài lần nhưng đây là lần đầu nhìn gần đến vậy, cứ nghĩ là do da đối phương tốt, ai ngờ đẹp thật.
Nếu nhan sắc này xuất hiện trước máy quay, sợ là có thể khiến người xem đơ người.
Nhưng nghĩ đến mấy lời đồn xoay quanh quan hệ của Tạ Tỉ, ê-kíp chương trình nhịn không được mà cứ đảo mắt qua lại giữa hai người Tạ Tỉ và Nghiêm Văn Đình.
Vừa nhìn vừa nghi ngờ trong lòng: Dân mạng nói rằng Tạ Tỉ thèm khát Nghiêm Văn Đình, không tiếc ăn vạ cũng như bú fame Nghiêm Văn Đình trên mạng, còn dám nói mình từng hẹn hò với tân ảnh đế, giờ thì sao??
Bọn họ trộm nhìn Tạ Tỉ không thèm quan tâm Nghiêm Văn Đình, và Nghiêm Văn Đình cứ chốc chốc lại nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Đình, sao giờ ngược lại vậy?
Hai đội ăn xong thì đeo mặt nạ lên lại, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa.
Đội xanh quyết định đi theo đội đỏ, bọn họ muốn nhìn thử xem rốt cuộc đội đỏ săn thú thế nào, hôm nay nhất định phải ăn được thịt!
[Quao, đội xanh đi theo đội đỏ kìa, chẳng lẽ cuối cùng cũng biết là mình nên học hỏi kinh nghiệm của người ta rồi?]
[Ha ha ha tôi cảm thấy thể nào đội xanh cũng há hốc mỏ tập thể mà thôi, dù sao cái thứ mang tên kinh nghiệm này không phải muốn học là học.]
Đội xanh nối gót đội đỏ ra sau núi, đội đỏ sau màn hôm qua đã quen, nhanh chóng cung kính dâng mũi tên dâng cung lên, dù sao một mũi tên là xong thì cần họ phí thời gian làm gì.
Đàm Giai Giai không nhịn được nhìn Tạ Đông Vũ: Cảm ơn cậu đã nhường chỗ cho chế, nếu không sao chế có thể sướng như bây giờ.
Thịt không ngon hay cơm không ngon? Ghét thầy 10 hả con? Giờ thấy thầy 10 dắt bọn họ lên đỉnh cao đời người chưa.
Tạ Đông Vũ: Ánh mắt đó của bả là sao?
Trong phút chốc Tạ Đông Vũ mất tập trung đó, Tạ Tỉ đã gắn tên vào cung, Phó Hạc Hành cũng phối hợp cầm đá ném mạnh vào trong rừng.
Gà lôi bay lên, Tạ Tỉ buông tay, vài giây sau, gà rớt lộp bộp.
Tạ Tỉ không dừng lại, lấy ba mũi tên hôm qua đã tước ra, hướng về ba phía rồi buông tay.
Tạ Đông Vũ không thấy chính xác Tạ Tỉ ra tay thế nào nhưng thật sự đã bắn rớt gà, gã vừa ghen ghét vừa không cam lòng, không tin Tạ Tỉ giỏi đến vậy, vừa nhìn thấy Tạ Tỉ gắn cả ba mũi tên vào cung, cuối cùng cũng tìm được cơ hội xỉa xói: "Đừng nói thầy 10 cho rằng mình có thể một lần bắn ba mũi tên trúng đích nhé? Muốn thể hiện cũng phải có cái để thể hiện chứ, đừng nói thầy, ngay cả dân chuyên còn khó làm được nữa là."
Bia bất động đã khó, huống hồ đây còn là vật sống?
Gáy sớm là mặt đau, Tạ Đông Vũ vừa gáy xong là ba mũi tên của Tạ Tỉ đã bay thẳng về phía bụi cỏ.
Gần như cùng lúc Tạ Đông Vũ vừa lên tiếng thì bụi cỏ cũng vang lên tiếng cạc cạc.
Mắt Phó Hạc Hành và Phù Hải Thần toả sáng, lập tức đi lên, động tác hai người quá nhanh, Tạ Đông Vũ còn chưa kịp cất biểu cảm khịa kháy trên mặt mình đi đã nhìn thấy hiện trường ba mũi tên bốn con gà.
Trong đó có hai con vịt bị cùng một mũi tên bắn trúng, máy quay cũng quay sang, hai con vịt đều được cùng một mũi tên xuyên qua.
Máy quay hưng phấn zoom lại gần, zoom gần xong mới thấy máu trên người tụi nó vẫn chảy, thậm chí còn đang run nhẹ, hiển nhiên không thể là giả vờ, nhìn là biết mới chết.
[Trời mé....!biết ổng đỉnh rồi, không ngờ ổng đỉnh đến vậy!]
[Tui chỉ có thể tưởng tượng cảnh ba tên ba con thôi, không ngờ còn có màn ba tên bốn con thế này!]
[Ha ha cho dù đeo mặt nạ tui vẫn thấy được cái mặt cứng ngắc của số 9, chắc không ngờ nhanh vậy nhỉ? Ha ha người ta một phát hai con! Mọi người nói xem cay không?]
[Số 9 này viết hết cay cú lên mặt luôn.]
[Ha ha ha tui cũng muốn hỏi, đội xanh học xong chưa nà? Cực khổ đi ké rồi, đừng có công dã tràng nha.]
Mấy người Nghiêm Văn Đình kiểu:?? Má nó chứ vầy học bằng niềm tin và hy vọng à? Học được rồi đó, học làm thinh.
Đội đỏ chưa hết năm phút đã thắng lợi trở về, Phù Hải Thần xách cả hai