*Giải nghĩa: 把 羊毛 có nghĩa là chiếm hời, chiếm tiện nghi.
Tạ Tỉ nghe Lữ Phong nhắc đến ảnh đế Phó Nhạc Hành, cậu nhớ lại một sự kiện trong tiểu thuyết, sợ dĩ cậu nhớ là vì sự kiện này ầm ĩ rất lớn.
Nhưng sau đó lại không giải quyết được gì, không chỉ thế Nghiêm Văn Đình còn nhờ nó mà sự nghiệp tiến thêm một bước.
Truyện được viết dưới góc nhìn của Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình, cho nên từ cốt truyện đến miêu tả đều rất thiên vị hai tên kia.
Nhưng bộ này được đạo diễn Hầu đầu tư không ít, cũng thật sự là chương trình lớn, hơn nữa còn có ảnh đế Phó Hạc Hành, ảnh hậu Đàm Giai Giai, idol đang nổi Phù Hải Thần, Tiêu Dạng và vài nghệ sĩ có tuổi khác tọa trấn, cho nên chỉ lượng fans của mỗi người xem thôi cũng đủ để rating chương trình này ổn.
Lúc tin bốn vị này tham gia chương trình được tung ra, nó thậm chí còn leo thẳng lên hotsearch, chỉ là đến khi gần đến ngày livestream tập đầu tiên, lại có chuyện xảy ra.
Người có chuyện là idol đang nổi Tiêu Dạng, cậu ta say rượu lái xe bị bắt, cho nên ê-kíp vội vã đổi người.
Ban đầu người xem không muốn xem lắm, nhưng chờ đến khi biết người thế chỗ là tân ảnh đế Nghiêm Văn Đình, độ hot của chương trình lại cao thêm một nấc.
Cuốn sách này xoay quanh hai nhân vật Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình, nếu Nghiêm Văn Đình tham gia chương trình, Tạ Đông Vũ chắc chắn có thể tiếp xúc với gã nhiều hơn, Tạ thị chính là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình, Tạ Đông Vũ giờ là đại thiếu gia Tạ thị coi trọng nhất, hiển nhiên không ai cấm cản chuyện gã đầu tư một chương trình truyền hình.
Lúc đầu, Tạ Đông Vũ chỉ xuất hiện vậy thôi, nhưng sau khi thân phận bại lộ, gã ta thu được một mớ fans, cộng thêm mối quan hệ mập mờ của gã với Nghiêm Văn Đình, khiến không ít người bắt đầu ship CP cả hai.
Chỉ là chương trình lại có chuyện.
Sau một lần sạt lở khi quay ngoại cảnh ở một vùng núi, khiến không ít người bị thương, ba staff, ảnh đế Phó Hạc Hành bất hạnh qua đời.
Chương trình không công bố cụ thể tình huống, tất cả khách quý tham gia chương trình cũng rất cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, rồi nửa năm sau thiên hạ đột nhiên đồn lúc ấy Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình đã cố gắng hết sức cứu Phó Hạc Hành, thậm chí Nghiêm Văn Đình còn vì thế mà bị thương ở tay.
Chuyện này kéo được không ít hảo cảm của fans của Phó Hạc Hành.
Tạ Tỉ cau mày, lúc đọc đến đây cậu cứ thấy quái quái thế nào, nhưng vì truyện viết theo góc nhìn của Tạ Đông Vũ, cho nên tác giả chỉ viết qua loa đoạn này, không ai biết chi tiết và ngày phát sinh vụ việc.
Sau khi trọng sinh đọc hết trí nhớ của "Tạ Tỉ", hình như cuốn sách kia đều nói qua quýt mấy chuyện bất lợi với Tạ Đông Vũ, ví dụ như thân phận con riêng của gã, và chưa từng nhắc đến chuyện gã ta tính kế "Tạ Tỉ".
Tạ Tỉ nghi ngờ cái chết của Phó Hạc Hành và vba staff khác có liên quan đến Tạ Đông Vũ.
Hơn nữa Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình còn hại chết "Tạ Tỉ", nếu đã tự dâng mình đến cửa, vậy cậu sẽ không khách khí.
Huống chi, nếu đã sớm biết có bốn người vô tội phải bỏ mạng, cậu cũng sẽ không ngồi im mặc kệ.
Với lại.........
Nghĩ đến số dư bằng không, cái chương trình này cậu tham gia.
Nhưng cậu không thể làm theo ý Lữ Phong như vậy được, trước khi hủy hợp đồng không hề nhắc đến chương trình này, chắc chắn gã không thể tự nhiên nhớ đến rồi cho cậu tham gia được, chắc chắn có vấn đề.
Một khi đã thế......
Lữ Phong không nghe Tạ Tỉ ừ hử gì, gã gấp gáp nói: "Đừng nói em tính vi phạm hợp đồng đấy? Hợp đồng này em ký trước khi hủy hợp đồng với công ty mà."
Lúc này giọng nói lười biếng của Tạ Tỉ mới vang lên: "Tôi đang nhớ lại, nhưng nhớ một hồi, tôi vẫn không nhớ mình đã từng ký.
Không ấy, anh chụp hợp đồng qua cho tôi xem đi?"
Lữ Phong nấc một tiếng, Tạ Tỉ này quả không dễ gạt như ngày xưa.
Lữ Phong lại có ý định gạt tiếp "Hợp đồng, hợp đồng đã giao cho cấp trên của công ty, anh không lấy được."
Tạ Tỉ chỉ cười, nhưng lại khiến da đầu Lữ Phong tê rần.
Cũng may rất nhanh Tạ Tỉ đã nói: "Hợp đồng này có hay không tự anh rõ, nhưng mà, quả thật tôi đang hơi cần tiền.
Tôi tham gia thì cũng được thôi, nhưng cát xê này, tôi không cần tiền cọc, gửi hết cát xê cho tôi thì tôi đi."
"Mày mơ à!" Lữ Phong nổi điên, năm mươi ngàn này là gã tự bỏ tiền túi mình ra, còn muốn đòi gã ba trăm ngàn? Ăn cứt đi!
Tạ Tỉ: "Ồ thế á........vậy quên đi, ăn mì gói cũng là ăn, ăn vi cá cũng là ăn.
Nghèo thì mình sống theo kiểu nghèo đúng không? Thế nhé, cúp máy đây."
Chưa đợi Lữ Phong mở miệng, cậu đã cúp máy.
Tạ Tỉ cười tủm tỉm nhìn di động rồi đếm thời gian, năm giây sau, di động lại sáng lên.
Tạ Tỉ dứt khoát cúp máy.
Gọi tận năm lần, Tạ Tỉ mới từ tốn bắt máy.
Ngay khi người kia bắt máy, Lữ Phong sợ cậu lại cúp, cho nên vội vàng nói: "Một trăm ngàn! Tôi chỉ có thể cho cậu nhiều nhất một trăm ngàn! Nhiều hơn thật sự không có!"
Tạ Tỉ nghe giọng nói đầy đau đớn của Lữ Phong, cuối cùng cũng không đòi hỏi nữa: "....Thành giao."
Lữ Phong nghe cái ngữ đồng ý của Tạ Tỉ "......." Tuy đạt được mục đích rồi, nhưng sao gã có cảm giác như mình bị hố vậy?
Mà cái cảm giác này đã được chứng minh sau khi cúp điện thoại, Tạ Tỉ gửi tin nhắn qua Wechat cho gã.
Tạ Tỉ: À gửi tôi một trăm tệ cái, tôi không có tiền bắt taxi đến công ty, có thể trừ vào một trăm ngàn ấy.
[mỉm cười].
Lữ Phong hít thật sâu, lại thở ra, gã thấy oxi vào phổi mình hình như không đủ.
Tạ Tỉ nhận được trả lời vừa ý, không nhịn được bế cún con dưới đất lên xoay vòng vòng, vừa bế vừa xoa mạnh đầu nhỏ của nó, rồi buông nó xuống trước khi nó xù lông cún lên: "Ba có tiền! Khi nào về sẽ khai trai cho bé!"
Cún con: "......." Vui đấy, nhưng sao hắn cứ thấy sai sai chỗ nào.
Tạ Tỉ đến công ty ký hợp đồng, có lẽ kế hoạch của bọn họ không giống cậu nghĩ cho nên hợp đồng hoàn toàn bình thường, cát xê quả thật là ba trăm ngàn, nhưng không có màn tiền đặt cọc, hệt như cậu nghĩ, bả này là do Lữ Phong thả.
Ngọc Thuỵ: Từ gốc ở đây là (羊毛), mình có đăng bài trên group trợ giúp editor trên facebook á.
Có một bạn nói ở trong bối cảnh này có thể hiểu là thả bả hay quăng mồi câu.
Mình thấy bả vui hơn nên mình edit thành bả.
Bả ở đây là bả chó đó.
Tạ Tỉ tay cầm một trăm ngàn tay ký hợp đồng, bỏ lại câu sẽ đến địa điểm ghi hình đúng giờ vào năm ngày sau, rồi đứng dậy rời đi trong biểu cảm đau khổ của Lữ Phong.
Tạ Tỉ có tiền, nên hào phóng mua không ít nguyên liệu nấu ăn, quay về cho cún con ăn no