Ánh mặt trời chiếu xuống giấy gói kẹo trong suốt, theo điều chỉnh góc độ mà phản ra nhiều màu sắc khác nhau, Thẩm Từ lật qua lật lại xem mấy lần, cũng không nhìn ra được giấy gói kẹo này có chỗ nào đặc biệt.
Lại đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, mùi gì cũng không có, hẳn là đã được rửa sạch sẽ, nhìn cái độ vuông vức phẳng phiu này có thể là được kẹp ở trong sách đã lâu.
Tần Ức sao lại rửa sạch loại giấy gói kẹo bình thường rồi kẹp ở trong sách? Làm thẻ kẹp sách sao?
Mặc dù Thẩm Từ cũng cảm thấy giấy gói kẹo không thích hợp làm thẻ kẹp sách, có thể là đam mer kì quái nào đó của Tần Ức, cậu xem điều này như là "yêu thích cá nhân", kẹp giấy gói kẹo bị rơi ra vào lại trong sách, nhưng không biết nó rơi ra từ đâu đành phải tìm đại một chỗ kẹp vào.
Cậu đặt sách ở đầu giường, xong lực chú ý va phải một cái hộp trong suốt.
Một hộp kẹo.
Kẹo bên trong còn một nửa, giấy gói cũng giống với "thẻ kẹp sách" kia như đúc.
Thẩm Từ nháy mắt liền biết xuất sứ của "thẻ kẹp sách", trong lòng thầm kinh ngạc —— Tần Ức thế mà thích ăn loại kẹo này ư?
Cái này là loại kẹo vị hoa quả cực kì dễ gặp giá cả cũng rẻ vô cùng, cậu đôi khi nổi hứng muốn ăn, chỉ cần ra quầy bán quà vặt mua, vài tệ là có cả nắm to.
Cậu luôn nghĩ loại kẹo bình thường đến tên cũng không có như này, không nên xuất hiện ở nơi hào môn phú quý như Tần gia mới phải.
Nhưng mà, nếu Tần Ức thích ăn kẹo ngọt này, chắc cũng sẽ thích đồ ngọt khác, có lẽ cậu nên nói với dì