Hẹn hò.
Lâm Triệt Ngôn có thể nghe thấy Chu Văn Nam ở phía bên kia đang ho sặc sụa, sau đó mới cố gắng giải thích: "Vâng Du tổng, vậy thì tôi sẽ không quấy rầy ngài và Ngôn Ngôn hẹn hò nữa, tạm biệt!"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu liếc mắt nhìn Du Tùy Thâm đang cứng nhắc làm việc, cảm thấy hơi bực.
Cho dù đã ký hợp đồng, sau này có thành vợ chồng hợp pháp gì đó, cũng phải cho cậu không gian tự do chứ!
Thêm nữa, cậu còn chưa đồng ý đi hẹn hò mà!
Sao lại có thể nói như vậy!
"Lâm Triệt Ngôn."
Vẻ mặt Du Tùy Thâm không đổi, cũng không ngẩng đầu lên.
Giống như đang nói xấu sau lưng đột nhiên gặp chính chủ, Lâm Triệt Ngôn hơi chột dạ.
"Sao, sao thế?"
Du Tùy Thâm: "Bây giờ là ban ngày."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Du Tùy Thâm chăm chú nghiên cứu báo cáo, giọng nói lạnh lùng.
"Cho nên đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế."
Tiểu Triều ngồi phía ghế lái suýt chút nữa đã bỏ tay lái ra.
Cuối cùng cũng đến dưới sảnh SY, dọc đường đi điện thoại của Lâm Triệt Ngôn liên tục vang lên thông báo, vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhu Chu Văn Nam, Lâm Triệt Ngôn không dám bấm mở, chỉ thấy con số màu đỏ thông báo tin nhắn ngày càng tăng, cuối cũng đã thành 99+.
Du Tùy Thâm nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu hẹn hò, là tảng băng trôi ai mà dám đến hỏi, chỉ có Lâm Triệt NGôn phải chịu tội thay.
Khó khăn lắm mới lừa được mọi người về thân phận của mình, không ngờ đến lần này lại vô ý thế.
Cậu có thể tưởng tượng được cảnh bị mọi người nhìn chằm chằm khi đến phòng làm việc.
Nhưng mà không ngờ đến là, sau khi xuống xe đi vào trong cửa, Du Tùy Thâm vẫn đi theo sau cậu.
Mới đầu, Lâm Triệt Ngôn còn tưởng Du tổng có việc tiện đường với mình.
Đến khi đến trước cửa bộ phận của cậu, người đàn ông vẫn không có ý rời đi, giờ Lâm Triệt Ngôn mới nhận ra có gì đó không đúng.
"Hình như, chỗ làm của chúng ta, chúng ta không cùng hướng mà."
Du Tùy Thâm ừ một tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, "Tôi đưa cậu đến đây."
Lâm Triệt Ngôn không hiểu được ý của Du Tùy Thâm, dù sao cũng làm việc chung trong một tòa nhà, đi theo một đoạn đường có vài phút chả có ý nghĩa gì.
Huống hồ, lúc trên xe Lâm Triệt Ngôn thấy đối phương rất bận.
"Bây giờ đã đến nơi rồi, tôi vào trước đây." Lâm Triệt Ngôn hơi do dự chỉ vào trong cửa.
Du Tùy Thâm không nói chuyện, cũng không rời đi.
Nhưng đúng lúc Lâm Triệt Ngôn định đẩy cửa đi vào, đột nhiên bị đối phương kéo tay.
Giống như cảm xúc quá mãnh liệt không có cách nào để thể hiện ra bên ngoài, phải dùng hành động để diễn tả nó.
Lâm Triệt Ngôn: Sao, sao thế?"
"Có phải cậu quên gì đó rồi không." Du Tùy Thâm nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Triệt Ngôn chợt nhớ ra Du Tùy Thâm đang cầm thẻ căn cước và hộ khẩu của mình.
Nhưng mà vị tổng tài không hài lòng với đáp án đó.
"Vậy thì...A."
Trên môi in một dấu hôn.
"Sổ hộ khẩu cứ để chỗ tôi, thẻ căn cước thì cậu cầm lấy đi." Không quan tâm đến Lâm Triệt Ngôn đang sợ hãi, Du Tùy Thâm nhét thẻ căn cước vào tay cậu.
"Trưa nay bận việc ký hợp đồng với người phát ngôn, cho nên không thể ăn cơm với cậu, buổi chiều sau khi tan làm, cậu lên luôn trên phòng làm việc của tôi." Du Tùy Thâm thông báo công việc, duỗi tay ra sửa sang lại khăn quàng cổ của Lâm Triệt Ngôn, nhấn mạnh từng chữ.
"Không được đi lung tùng với những người không thân."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Chu Văn Năm đang định mở cửa đi vệ sinh cứng đờ tại chỗ.
Sau đó, hắn thấy sếp tổng liếc mình một cái, xoay người rời đi.
Chu Văn Nam: "..."
"Ngôn Ngôn." Hắn nhìn bóng lưng Du tổng đang rời đi, mất một lúc lâu mới làm bản thân bình tĩnh lại, "Anh ta nói cái người không thân ý, đừng nói là tôi nha?"
Lâm Triệt Ngôn hóa đá, mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn an ủi Chu Văn Nam một lúc.
Tối hôm qua uống nhiều rượu bởi vì thấy Du tổng khá gần gũi, sáng sớm tỉnh ngủ cũng vì đối phương.
Lâm Triệt Ngôn cười khổ trong lòng.
Lúc đi vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, Lâm Triệt Ngôn mới thấy chút cảm giác đang sống.
Nhưng không đợi cậu cảm nhận xong, cửa bộ phận kế hoặc đã bị người ta đóng lại.
Đã trải qua vài ngày làm việc, Lâm Triệt Ngôn liền hiểu ý của việc đóng cửa.
...Hóng chuyện.
Mà không khéo, trung tâm lại là cậu.
Thật ra lúc vừa đi vào, Lâm Triệt Ngôn đã cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn mình, nhưng mọi người vẫn không hành động gì cả.
Chuyện nhân viên vừa mới đi làm được ba ngày đang ở bên ông chủ là đề tài quá đáng sợ, hôm qua chính Du Tùy Thâm còn thừa nhận đi cửa sau, muốn không có chuyện là rất khó.
Quả nhiên.
"Tiểu Ngôn này."
Người lên tiếng đầu tiên là Vi Thịnh Đông, hắn bị Lưu Thi Hàm đẩy ra, ngồi lên mép bàn làm việc của Lâm Triệt Ngôn.
"Anh Đông."
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ rất nhiều cậu trả lời trong đầu, cậu không rõ là Du Tùy Thâm có muốn công khai chuyện hai người ra không.
Sếp tổng và nhân viên thực thập yêu đương, kết hôn, rõ ràng đã vi phạm quy định công ty, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Nhưng đối phương luôn làm một số hành động khiến người khác hiểu nhầm, ví dụ cuộc gọi video lúc nãy, chỉ cần không lộ mặt là xong rồi, thế mà lại nói đi hẹn hò linh tinh gì đó.
Lâm Triệt Ngôn quyết định đẩy toàn bộ chuyện này lên người Du Tuuf Thâm.
Bọn họ có hỏi cái gì cũng phải nói đi hỏi chính chủ!
Không ngờ Vi Thịnh Đông nói một cậu vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu.
Vi Thịnh Đông: "Khi nào thì cưới vậy ta!"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
"Thật ra, tôi còn đang ddingj giới thiếu em gái vợ tôi cho cậu đấy." Ci Thịnh Đông thở dài một hơi, cảm thấy đáng tiếc, "Ai mà biết cậu đã bị con heo Du Tùy Thâm gặm mất rồi."
Lâm Triệt Ngôn vẫn còn khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không kịp hiểu ý đám cưới của Vi Thịnh Đông là gì.
"Không phải hai người đã đến Cục Dân Chính sao?" Chu Văn Nam lấy điện thoại ra cho Lâm Triệt Ngôn xem, "Cậu nhìn vòng bạn bè của Du tổng đi."
Lâm Triệt Ngôn tìm được Du tổng trong danh sách, im lặng nhìn avatar của Du tổng.
Lần trước, cậu nhìn điện thoại Xích Tạp Uyên mới phát hiện, tài khoản Du Tùy Thâm kết bạn với nhân viên giống với tài khoản kết bạn với cậu, lần này càng khẳng định suy nghĩ của cậu.
"Triệt Ngôn?"
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, bấm vào vòng bạn bè của Du Tùy Thâm.
Chỉ có một bài viết, đăng một tiếng