Mặc kệ bác sĩ tư nhân Hoắc gia vì cái gì muốn gạt hắn, là chịu người sai sử hay là ghét hắn, hoặc là xuất phát từ mục đích khác, việc này đối Thẩm Thần đã không còn quan trọng.
Quan trọng là từ nay về sau, hắn không hề lẻ loi một mình, hắn có hai tiểu bảo bảo cốt nhục cùng mình tương liên, đây là ước mơ tha thiết của hắn.
Từ bệnh viện ra, Thẩm Thần tâm tình rất tốt, bởi vì ly hôn mà tâm trạng khói bay mù mịt lại trở thành bình thản, cặp mắt mù mịt cũng hiện lên vài phần thần sắc động lòng người, thậm chí hắn cảm thấy chính mình hận Hoắc Nam Phong ít đi vài phần.
Rốt cuộc hai bảo bảo cũng có một phần công lao của tên hỗn đản kia, bất quá có công thì có công nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói cho y, còn phải gạt y cho bằng được, tuyệt đối không thể để người Hoắc gia phát hiện, bằng không hai bảo bảo này sợ là sinh ra sẽ bị Hoắc gia cướp đi.
Thẩm Thần vui mừng phát khóc, đem bản siêu âm màu hình ảnh thai nhi vuốt vẻ chục lần —— đương nhiên, thai nhi mới hai tháng, lại thấy thế nào cũng chỉ là hai viên tiểu đậu tử mà thôi.
Trên đường trở