Thẩm Thần bị vấn đề của y hỏi làm cho giật mình: “Cái gì?”“Thiếu giả ngu!” Hoắc Nam Phong hung hăng nhéo cằm Thẩm Thần, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, “Ngươi cùng ta ly hôn, ngày hôm sau liền đi tẩy kí hiệu, ngươi đã sớm cắm sừng ta rồi đúng không?”Thẩm Thần ngẩn người, phản ứng lại, lập tức phát cười.
“Hoắc Nam Phong, ngươi có bệnh đi? Là ngươi đã có gia đình nhưng xuất quỹ, dấu ta cùng Tô Tiêu ở bên nhau.
Hiện tại nói gì, ngươi cư nhiên nói ta ở sau lưng ngươi yêu đương vụng trộm? Liền tính ngươi muốn nhục nhã ta, cũng không đáng dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy!”Hoắc Nam Phong sắc mặt tối tăm, một chữ đều không tin, cười lạnh nói: “Việc này ta sẽ không để yên! Ngươi tốt nhất đem tình nhân của ngươi dấu cho thật kĩ, đừng để ta điều tra ra, nếu không ——”Nếu không thì thế nào, hắn chưa nói ra nhưng ngữ khí lại tàn nhẫn làm người kinh sợ.
Thẩm Thần nhắm mắt, đem chất lỏng ướt át trong mắt bức trở về, không nghĩ mới dăm ba câu của Hoắc Nam Phong đã có thể làm hắn tổn thương đến đau thắt từng cơn.
Nếu sớm biết khi đối xử với Hoắc Nam Phong toàn tâm toàn ý sẽ đổi lấy đầy nhục nhã ngờ vực như vậy, hắn tình nguyện đem trái tim của mình cho chó ăn cũng tốt hơn việc sau khi ly hôn còn phải bị y ác ý chửi bới chà đạp danh dự.
Đáng tiếc trên đời không có liều thuốc hối hận.
Hoắc Nam Phong thấy hắn không lên tiếng, càng thêm phát hỏa: “Nói chuyện đi! Ngươi không phải nhanh mồm dẻo miệng lắm à, như thế nào không nói? Bị