Lão đạo sĩ vội vàng ném túi vào trong sân rồi chạy đi dập lửa.
Kết quả là, khi ông bưng thùng nước vào đá văng cửa ra thì nhìn thấy bên trong làn khói đang bốc lên mù mịt…
Một người xấu xí, mặt mũi bầm dập đang quỳ gối đệm, thắp hương, tế bái một pho tượng Phật, trong miệng còn lẩm bẩm: “Quan Âm Như Lai ngự ở trên cao, tín nữ một lòng thành tâm xin thỉnh cầu người: Xin người hãy cho linh khí tới ngụ ở nhà con, hoặc là ban cho con một vật dẫn siêu cấp thiệt là trâu bò đi ạ.
Còn nếu không thì, người hãy ban cho con một người đàn ông gia sản bạc triệu, thân cường thể tráng, anh tuấn vô cùng, lại còn hết lòng yêu con cũng được ạ.
Tín nữ không cầu nghịch tập sửa mệnh hay chức cao vọng trọng gì, chỉ cầu có một tấm chồng để dựa vào, nửa đời sau áo cơm vô ưu, con cháu đầy nhà, vạn phúc vạn thọ mà thôi ạ…”
Lão đạo sĩ: “…”
Tuy biết học trò nhỏ của ông mong ước cũng hơi nhiều thiệt, nhưng nghe nó nói câu chữ rõ ràng, trình bày lưu loát thế này, thực sự càng nghĩ càng thấy dã tâm không tầm thường chút nào.
───── ⋆⋅☆⋅⋆ ─────
Giờ ăn cơm, lão đạo sĩ bắt đầu nói đạo lý, dạy dỗ học trò ngoan của mình.
“Chúng ta, thân là đạo sĩ, mày bái Phật làm cái quái gì hả con? Mày đối thần minh như vậy sẽ bị xem là một chân đạp hai thuyền.
Nếu là 300 năm trước, mày sẽ bị người ta nhốt vào lồng heo rồi thả xuống sông chết đấy.”
Cả người A Điêu toả ra mùi rượu thuốc nghe nồng cả mũi, mặt thì lại sưng vù.
Nghe lão nói thế, cô vừa bới cơm gạo tẻ, vừa lảng sang chuyện khác, nhắc lão mau ăn cơm nước cho xong rồi còn đi lắp bồn cầu mới.
Từ lần trước hầm cầu bên nhà tranh bị nổ tung, cô thiệt sự không muốn tới gần cái chỗ quỷ quái đó chút nào.
Lão đạo sĩ: “…”
Lão cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Cơm nước xong, lão xách theo cái túi lớn, chuẩn bị xuống núi.
A Điêu vội nói: “Trời đã tối rồi mà sư phụ còn định chạy xuống núi nữa sao?”
“Sáng nay, tao có gặp tên lái buôn dược liệu.
Hắn nói trong thành có người thu mua dược thảo nên tao tính thừa dịp này đem bán một số thứ để kiếm chác thêm.”
“Sư phụ vội như vậy làm chi, ngày mai đi cũng được mà.
Hôm nay trời tối, lại còn nhiều mây, chắc là sẽ có mưa to đấy.
Không thích hợp để ra ngoài đâu.”
Lão đạo sĩ cũng lười nói nhiều, không kiên nhẫn bảo: “Đừng có mở miệng quạ đen, không kiếm tiền thì lấy đâu ra tiền cho mày đi học hả? Mày cũng đừng có đi hái quả tằm nữa.
Lại còn bị bầy khỉ đánh thành ra như vậy, thật là làm mất mặt sư phụ mày quá.
Mấy ngày này mày liệu mà ngoan ngoãn ở nhà chờ trường khai giảng! Thôi đi đây, bớt nói nhiều.”
Dám lúc đi kiếm cô, lão ta cũng đã nhìn thấy cô bị rớt xuống chuồng heo và bị lũ khỉ ‘tẩn’ rồi không chừng.
Nói xong lão liền vẫy vẫy tay đi ra xa, thân ảnh dần thu nhỏ lại.
Từ xa xa truyền đến giọng không nỡ xa sư phụ của của học trò nhỏ, khiến lão cảm động không thôi.
“Sư phụ ơi…”
“Sư phụ còn chưa rửa chén đó… Rửa sạch chén rồi hẵng đi nha sư phụ.”
Mắt lão đỏ hoe, cố giấu đi vẻ thương cảm.
Chợt nghe thế xong, lão liền bước hụt một cái, suýt tí thì té nhào xuống rãnh nước.
[Ivy – ¬‿¬]
───── ⋆⋅☆⋅⋆ ─────
“Vẫn chưa thể lắp bồn cầu nữa sao…”
A Điêu nhìn cái bồn cầu, rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh mới xây xong, thở dài một cái.
Trời đã tối mực, tiểu đạo cô vẫn còn ngơ ra, chẳng biết lắp bồn cầu thế nào cho phải, đầu thì lại nhói đau sau ba tiếng vật lộn với mớ bài tập.
Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Màn đêm yên tĩnh, núi rừng lại hoang vắng, lạnh lẽo.
Gió xào xạc thổi qua những khe núi trong rừng, tựa như tiếng nỉ non của quỷ thần.
Không ai để ý rằng, tối nay trời còn u ám và nặng nề hơn cả.
Cứ như thể bầu trời và những vì sao đang dần đè xuống mặt đất.
Ở trong phòng, A Điêu ngứa ngáy vì vết thương trên người do tác dụng của rượu thuốc, nên giấc ngủ cũng không sâu.
Đang trằn trọc trở mình, cô bỗng mở mắt ra, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Bên ngoài sảnh chính* có người!
Trong sân cũng có người… Hơn nữa, người này còn đang đi tới gần cửa sổ!
(Sảnh chính: không gian sảnh ở phía trước của cửa chính.
Hay nói cách khác, sảnh chính thường nằm ở vị trí mặt tiền của mỗi nhà.)
A Điêu giả bộ xoay người, thật ra là muốn nhân cơ hội này duỗi cánh tay ở dưới chăn ra, lặng lẽ chạm lấy vật đang được giấu dưới gối mà hôm nay cô vừa cướp được từ lũ khỉ kia.
Từ trong nhìn ra cửa sổ, A Điêu thấy có một cái đầu lén lút tì lên kính cửa sổ.
Một cặp mắt nhìn như muốn chọc xuyên qua rèm cửa, ánh nhìn chăm chăm, không lấy một cái chớp mắt.
Tròng mắt đầy tơ máu, lộ ra lòng tham…
Bỗng nhiên có người nào kéo hắn ta xuống.
Sau khi chắc chắn người bên trong vẫn đang ngủ say như chết, bọn chúng mới hạ giọng nói chuyện.
“Mày nhìn cái gì vậy, mau tìm đồ đi!”
“Tao thấy cái đạo quán rách nát này có gì đáng tiền đâu.
Hình người vẽ trên giấy thực sự có thể hù chết người đấy.
Mẹ nó ở đây còn có quan tài.
Mấy thứ này có linh thật không đấy?”
“Bên ngoài bọn họ đều đang dáo dác tìm linh khí, tìm muốn điên luôn rồi.
Những kẻ có tiền và đám quan viên đó lùng tìm cổ vật ở khắp nơi.
Đồ càng rách nát, càng cũ kỹ, thì khả năng trở thành vật dẫn linh khí sẽ càng cao hơn.”
A Điêu vừa nghe liền nhận ra ngay, giọng nói kia chính là của hai cái tên du thủ du thực* trong tiệm lúc nãy.
Cô vốn tưởng rằng bọn họ là vì dược thảo huân đuổi kiến đen mà tới, không nghĩ ra được mục đích thật sự của bọn họ lại là thế này.
(Du thủ du thực: Ở không, ăn chơi quậy phá, vô công rỗi nghề.)
Cái quái gì thế? Dù nói thế nghe cũng khá là hợp lý, nhưng chắc chắn cái đạo quán rách nát này của hai thầy trò bọn đạo sĩ không có nổi một món bảo vật nào đâu.
Thế cái giẻ lau chân của lão đạo sĩ thì có được tính không?
Bọn chúng ra sức lục lọi tìm kiếm.
Cả hai đều là thanh niên trai tráng, không phải là người mà một cô gái tay trói gà không chặt như cô có thể đối phó được.
A Điêu hy vọng bọn chúng vơ vét xong rồi đi đi.
Vốn dĩ ở đây cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá cả.
Nhưng ngay cả bản thân cô lại không ngờ rằng, chính vì chẳng kiếm được thứ gì có giá trị nên bọn chúng mới tức hộc máu.
Một tên nảy ra ý đồ xấu.
“Đại ca, còn cái phòng kia…”
“Đệch, tao thấy mày thèm đàn bà phát điên rồi.
Cái tao muốn là phát tài, chứ không phải bị bắt vào quan phủ!”
“Mày nghĩ đi đâu vậy, không phải.
Tao chẳng thèm muốn gì một đứa xấu xí như thế.
Chỉ là ban nãy, nhờ có ánh trăng rọi vào mà tao nhìn thấy bên trong có một tượng Phật.
Nhìn sơ qua có vẻ rất giống đồ cổ.”
“Phải không đó ba?”
A Điêu nghe thấy thế, thật muốn bò dậy cãi lại: “Phải cái cục c*t.
Năm trước họp chợ, tao mua được tượng Phật này từ tay thương nhân bán phá giá, chỉ một tinh tệ ba cái.
Nếu tượng Phật này mà là vật dẫn linh khí ấy hả, bà mày thề sẽ ăn luôn cái bồn cầu kia! Mà khoan, tụi mày gọi ai là ‘kẻ xấu xí’ đấy hả!?”
Ngay lúc đó, tiếng kẽo kẹt vang lên.
Hai tên trộm này thật sự bắt đầu cạy khóa cửa!
A Điêu mém tí thì bị hù chết, vội rúc vào trong chăn mà trốn…
‘Lạch cạch’, khoá cửa rơi xuống.
Cửa phòng chậm rãi mở ra.
Hai cái bóng đen tiến vào.
Một người thì canh chừng A Điêu đang ‘ngủ say’, phòng ngừa cô bất ngờ tỉnh lại, người còn lại thì đi đánh giá cái tượng Phật kia.
Ngón tay hắn ta vuốt ve tượng Phật, như đang sờ vào mạt chược.
Đầu ngón tay khẽ cọ một cái thì…
“Chết tiệt, bị tróc sơn rồi!”
“!”
A Điêu cũng thật sự cả kinh: Thật quá đáng! Tên gian thương còn nói hàng ngon giá rẻ, bảo đảm chất lượng tốt.
Hắn ta dám lừa gạt mình! 0.3 tinh tệ này là mình phải ngồi cắt tận 10 con nộm người giấy mới kiếm được đó.
Cái đồ gian thương chết tiệt!
Cơ mà, hai tên trộm vặt này xong việc nhanh rồi mau đi đi chứ.
A Điêu liếc thấy bọn chúng có dao găm trên eo nên cũng không dám hó hé gì.
Hai tên trộm đang thất vọng tột cùng, thở phì phì, thì bỗng một tên nhìn chằm chằm bóng dáng đang đắp chăn trên giường kia.
“Đại ca…”
Tên đằng sau cũng chú ý đến ánh mắt có hơi thay đổi của hắn, “Tao đã nói là không thèm mà cái thằng này… chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch.”
“Tao có nhìn qua rồi.
Đúng là dù mặt thì sưng như cái đầu heo, nhưng mà da nó trắng lắm đại ca ơi.
Hơn nữa nó cũng còn trẻ, so với đám đàn bà ở Câu Lan Viện có khi còn ngon hơn nhiều.
Hơn nữa nhỏ tuổi như vậy, chắc nó cũng nhát gan thôi chẳng dám tiết lộ ra ngoài đâu.
Ở đây lại không có người nào khác cả, nó làm gì được chúng ta chứ?”
Vừa nghe vậy, tên này cũng có chút chần chừ.
Một khi đã nổi lòng tham vào nhà người ta trộm cắp, thì cũng dễ nổi lên ác ý muốn giết người.
Cơ mà, bọn chúng không có ý định giết người, mà muốn…
Bọn chúng trao đổi qua ánh mắt, bước tới gần giường, đang định tiếp cận A Điêu thì…
Bất ngờ chưa bà dzà?
Cô gái vốn đang ngủ say bỗng xốc chăn lên, trên tay cầm một thứ nhìn như súng bắn.
Cô chĩa súng về phía hai tên trộm, bóp cò bắn hai phát liền.
Vật cấm kỵ là trang thiết bị đại diện cho sự phát triển vượt bậc của nền khoa học kỹ thuật hiện đại.
Cũng vì lý do này mà cô thà bị lũ khỉ đánh hội đồng chứ không chạy trốn, cốt là để thừa cơ hỗn loạn mà cướp lấy vật này.
Tuy nhiên, cô chẳng nói với ai chuyện này cả, dù là Trương Tam hay lão đạo sĩ đều không.
Hai trái bóng dính bắn trúng liền bung mạng nhện ra, quấn chặt lấy chân bọn chúng.
“Tiêu rồi!”
Mặt bọn chúng tái mét, vội vàng rút dao găm ở trên eo ra, lảo đảo nhào về phía giường.
Nhưng mà lúc này, A Điêu đã banh rộng cái chăn ra, cuộn lấy hai tên trộm đang lao tới thật chặt.
Tiếp đó, cô nghiêng người lăn từ trên giường xuống sàn nhà rồi thuận thế từ gầm giường lấy ra một cây gậy gỗ thô, dày.
Cô lấy đà nhảy rồi dùng sức đập thật mạnh lên đầu hai tên trộm.
“Bốp bốp!”- Hai tiếng kêu vang lớn khắp phòng.
Bọn trộm bị đập đến hôn mê bất tỉnh luôn.
“Xấu xí? Tụi bây dám chê ai xấu xí hả?!”
“Tao thách mày cướp cái bồn cầu của tao đó!”
Vốn dĩ chỉ cần đánh ngất bọn chúng là được, nhưng A Điêu sợ bọn chúng sẽ sớm tỉnh lại, liền nện thêm vài phát lên đùi chúng.
Tới khi nghe thấy tiếng xương gãy rộp rộp rồi, cô mới dừng tay.
Cô làm vậy là để phòng ngừa nếu vật cấm kỵ này chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, thì dù bọn chúng có tỉnh lại đi nữa cũng sẽ không còn khả năng làm hại cô.
A Điêu lấy dao găm trên người bọn trộm cất đi, phòng có lúc dùng, nhưng vẫn để lại vỏ dao trên người chúng.
Đây chính là chứng cứ cô muốn lưu lại – dao găm này là của bọn trộm – cũng tiện cho các quan gia có bằng chứng để kết tội chúng sau này.
“Nặng quá! Mệt muốn chết!”
Sau khi kéo lê hai tên trộm ra sảnh chính, cô dùng dây thừng cột chúng thành cái bánh chưng.
Nhưng lúc đang kéo ra sảnh, A Điêu ngửi được mùi gì đó thum thủm từ trên người bọn chúng, cô còn tưởng rằng là hai tên này bị dọa sợ đến tè ra quần.
Nghĩ thế A Điêu đã cảm thấy thật muốn ói, nên cũng không xem xét lại cẩn thận.
Sau khi thấy bản thân tạm thời đã an toàn, cả người cô thả lỏng liền trở nên mềm nhũn hết cả ra, ngồi phịch xuống đất.
Bên ngoài trời vẫn còn tối sầm, trong cái đạo quán bé tí tẹo này chỉ còn mình cô cùng với rất nhiều ‘người’ vô hồn đang treo mình lủng lẳng trên tường với xà nhà.
Cho dù đám người giấy này là do chính tay cô cắt ra, thế nhưng giờ phút này đây, trông chúng lại thật đáng sợ.
Lúc này, cô cảm thấy cả thế giới như một chiếc hộp đen trống rỗng.
Còn cô thì bị nhốt bên trong.
Giờ cô phải làm gì đây? Gọi điện thoại báo quan sao? Hai tên này ở trong thôn kết bè kết phái, sợ là sau vụ này chúng sẽ quay lại trả thù cô mất.
Lão đạo sĩ lại không có ở đây nữa chứ… Cơ mà, dù có lão ở đây thì cũng vô dụng, chả được tích sự gì đâu.
Tại sao cuộc sống của cô lại gian nan tới như vậy cơ chứ?
A Điêu cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng rất nhanh sau đó cô liền tự trấn an bản thân.
Dù gì hai kẻ xấu này cũng đã bị cô hạ gục rồi, chờ sau khi cô báo cảnh sát xong thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Vỗ nhẹ lên mặt mình mấy cái để tỉnh táo lại, cô xoay người đứng lên chuẩn bị vào phòng bếp lấy bánh bao ra ăn, thì bỗng dưới chân lại giẫm phải một mảng trơn trượt khiến cả người cô té nhào.
Ngay lúc ngã xuống, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ: Chết rồi, thời gian quy định của vật cấm kỵ đã hết.
Lúc này, mạng nhện của vật cấm kỵ kia đã tan ra thành thành một dạng chất lỏng nhớp nháp.
Bốp!!
Đầu A Điêu đập vào nắp bồn cầu.
Cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì cả người đã mềm nhũn cả ra, rồi ngã quỵ luôn bên cạnh cái bồn cầu.
Máu bắt đầu túa ra, chảy ròng ròng trên trán.
Cô mở to mắt, dù cả người đều không thể nhúc nhích, nhưng đầu óc cô vẫn còn giữ được tỉnh táo.
Tỉnh đến mức, cô còn có thể nhìn thấy được đồng hồ treo trên tường vừa chỉ đúng 12 giờ đêm kia.
Không những thế, cô còn thấy rõ quyển sách đang được đặt ở phòng khách.
Lại còn nhìn thấy ánh trăng len lỏi trong phòng khách đang dần lụi tắt.
Trong bóng tối, máu trên trán cô hòa thành một với vết máu bị dính trên thành bồn cầu.
Trong khoảnh khắc, hình như cô thấy… cái bồn cầu đang phát sáng.
Thế nhưng, ánh sáng đó liền bị một quầng sáng trắng khác xuất hiện nuốt lấy mất.
Thuở sơ khai, đã có một vĩ nhân từng nói một câu vô nghĩa thế này – Ở đời, chỉ có ánh sáng là có thể đánh bại bóng tối, mà thứ có thể đánh bại ánh sáng lại chỉ có thể là ánh sáng mà thôi.
Ngàn năm trước có lưu truyền một bài đồng dao* về khởi nguyên của linh khí đầu tiên, nó hát rằng:
【 Trăng mờ sao tỏ, chiếu rõ trời đêm, tựa như hộp tối, giam ta mất rồi.
Trời dần chuyển tối, bối rối trăng tàn, sao thản nhiên tan.
Cỏ cây phát sáng, núi non rực rỡ, bỡ ngỡ cả làng, kẻ xấu mơ màng, không nơi lẩn trốn.
Đi về chốn đó, cửa nhỏ mở hờ, nhìn vì sao xa, ngày đêm xoay chuyển, đất trời hội tụ, dẫn dụ Linh Vương.
Linh Vương hạ phàm, mở cửa đón chào, nơi Thiên Môn ấy!
Mở ra! Mở ra! Cửa ơi mở ra!
Đất trời rầm vang, bóng tối ập đến, Thiên Môn rộng mở, núi non nứt toạc, thần ma mở mắt, thoát giấc ngàn thu.
Nó thấy thượng cổ, thấy cả thời gian, thấy luôn Ngân Hà, màn sao lộng lẫy.
Linh khí hồi sinh, khởi nguyên vạn vật.
Linh Môn vật dẫn, đều trong phút chốc,