Edit: Diệp Văn
Thời Ngọc...!đúng thật là một kẻ điên.
Lăng Châu ngã trong vòng tay của anh ta, có ảo giác như mình đang ôm một con rắn độc.
"Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?" Lăng Châu giả vờ như không hiểu, cậu tỏ ra thắc mắc nhìn Thời Ngọc, trong con mắt trong xanh phản chiếu nụ cười lạnh lùng của Thạch Ngọc.
Thời Ngọc buông Lăng Châu ra, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, rồi nói: "Các cô chú đến cả rồi, Tiểu Châu, xuống nhà chào họ với họ thôi."
Nhà họ Thời rất chú trọng đến việc thờ cúng tổ tiên.
Dù sao cũng là một gia đình lớn, vô cùng nghiêm khắc với quan niệm và lễ nghi truyền thống.
Những người ngoài như Lăng Châu đây thì không cần phải tham gia.
Lăng Châu đi dạo loanh quanh bên ngoài từ đường một hồi, thấy Thời Ngọc bận rộn đến mức không rảnh quan tâm đến mình, thế là mới nhanh chân chuồn về căn hộ.
"Cậu út." —Lăng Châu vừa mới bước chân vào nhà đã bị một ai đó gọi lại.
Người này tên là Lý Chí, Lăng Châu đã từng gặp qua rất nhiều lần và biết ông ta là người thân cận của Thời Ngọc.
Lăng Châu chột dạ đứng thẳng người lên, nở nụ cười nói: "Chú Lý."
"Chẳng phải cậu hai đã bảo cậu đợi ở trước cửa sao? Sao cậu lại một mình chạy về đây vậy?"
Lăng Châu đang vừa muốn nói gì đó, thì lại bị một vòng tay ôm lấy.
Thời Khánh Niên quàng tay qua vai của Lăng Châu, nhìn thẳng vào Lý Chí đầy khiêu khích và nói: "Dù sao Tiểu Châu cũng là người của nhà họ Thời, làm gì đến lượt chú quản thúc hả?"
"Hôm nay tôi muốn dẫn em nó đi ra ngoài chơi, sao hửm, chú muốn ngăn cản à?" Thời Khánh Niên nghiêng sang hất người đang cản đường kia ra, rồi dẫn Lăng Châu đi ra ngoài.
Lăng Châu quay đầu lại nhìn Chú Lý với vẻ mặt ngơ ngác nói: "Anh ba, chúng ta đi đâu thế?"
Thời Khánh Niên gượng cười, chỉ là dù sao thì đạo hạnh của anh ta cũng không bằng Thời Ngọc, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nỗi căng thẳng đang hiện rõ trên mặt.
"Hôm nay nhà họ Thời sẽ không được yên ắng, anh ba dẫn em ra ngoài tránh mặt một lát."
Lăng Châu nghe vậy vội vàng vung tay Thời Khánh Niên ra nói: "Anh hai có gặp nguy hiểm không? Không được, em phải trở về tìm gặp anh hai..."
"Tiểu Châu!" Thời Khánh Niên thấy Lăng Châu vẫn một lòng nghĩ tới Thời Ngọc, trong lòng tức giận nói: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em sẽ không còn có anh hai nữa, hiểu chưa?"
Thời Khánh Niên: "Từ hôm nay về sau, anh trai của em sẽ chỉ có mỗi mình anh thôi!"
Lăng Châu: "..." Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật mà.
"Em không chịu đâu." Lăng Châu mở to mắt lên, nhìn Thời Khánh Niên với vẻ hoảng loạn nhưng cũng rất cứng rắn, nói: "Em muốn trở về tìm gặp anh hai."
"Chỉ sợ là bây giờ tên Thời Ngọc đó ngay cả em cũng sẽ không buông tha cho đâu." Thời Khánh Niên quá hiểu rõ tính cách của người đó, chỉ cần ai phản bội anh ta, thì tất cả đều sẽ bị giải quyết.
Hành động đi theo Thời Khánh Niên ra ngoài như Lăng Châu bây giờ, không còn nghi ngờ gì là đang đưa ra tín hiệu rõ ràng với Thời Ngọc rằng—— Lăng Châu đã chọn Thời Khánh Niên và phản bội Thời Ngọc.
"Tóm lại là em hãy ngoan ngoãn ở lại trong nhà." Thời Khánh Niên tiễn Lăng Châu lên xe, căn dặn vệ sĩ đưa Lăng Châu trở về nhà của mình.
Anh ta cúi người nhìn người trong xe nói: "Em hãy cứ ở nhà đợi anh trở về, có biết không?"
"Không, em muốn đi tìm anh hai..." Sắc mặt của Lăng Châu tái nhợt, cậu mím môi rồi lắc đầu.
Thời Khánh Niên có hơi mất kiên nhẫn mà đóng sầm cửa xe lại, rõ ràng tên Thời Ngọc đó là một kẻ đạo đức giả mà lại còn nguy hiểm, thủ đoạn độc ác, nhân cách méo mó, tại sao những người xung quanh ai nấy đều luôn nghiêng về phía anh ta chứ?
Anh ta nhìn Lăng Châu đang áp sát vào cửa sổ muốn được ra khỏi xe, rồi lạnh lùng bảo tài xế lái xe đi.
Chỉ cần qua đêm nay, mọi thứ của Thời Ngọc, bao gồm cả người này...!đều sẽ là của anh ta.
Xe chạy một mạch về phía con đường xa lạ, ngoài cửa sổ căn hộ của nhà họ Thời càng ngày càng xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một cái bóng màu đỏ thắm.
"Tiểu Hoàng, tình hình bên chỗ của Thời Ngọc thế nào hả?" Lăng Châu ở trên xe thật sự quá buồn chán, cậu nằm dựa vào lưng ghế và nói chuyện ngẫu hứng với hệ thống.
[Chỉ số của nhân vật nguy hiểm không có sự thay đổi đáng kể.]
Phẩm chất tâm lý của người này thực sự quá mạnh mẽ, vào lúc sống còn, thế mà vẫn không hề lay động.
Hay cũng có thể là đã quen với những cảnh như vậy rồi, cho nên mới không hề có chút xáo trộn nào?
Tóm lại nhờ ơn phước của Thời Khánh Niên mà Lăng Châu cũng được xem là tránh xa tâm điểm giông bão, ngoài mặt của cậu vẫn mang dáng vẻ bối rối hoảng loạn, nhưng trong đầu thì đã cao bay xa chạy rồi.
Nhà họ Thời tàn sát lẫn nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, trong ký ức, Lăng Châu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận của những người trong gia đình này.
Lăng Châu biết rằng, với tư cách là con sói đầu đàn thoát ra khỏi sự bao vây của đàn sói, thì không phải nghi ngờ gì, Thời Ngọc chắc chắn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Còn về kết cục của Thời Khánh Niên...!Lăng Châu đoán rằng rồi sẽ giống như những người lớn kia của nhà họ Thời, có thể cả đời này cũng sẽ không thể tiếp xúc với nhà họ Thời nữa, thậm chí là không thể trở về nước.
"Nhưng mà, việc Thời Ngọc nói rằng sẽ giết Thời Khánh Niên có lẽ là nói đùa nhỉ." Lăng Châu có hơi không chắc chắn, Thời Ngọc không phải là kẻ thích chém giết, so với việc khiến người khác phải chết, thì anh ta càng thích hành hạ người khác khi còn sống hơn.
Nhưng mà hôm nay khi ở trong phòng, những lời nói nửa thật nửa giả của Thời Ngọc kia...!khiến cho Lăng Châu phải lo lắng đến vả cả mồ hôi dùm cho người anh ba trên danh nghĩa này của mình.
[Chủ nhân, cậu đang lo lắng cho Thời Khánh Niên à?]
Lăng Châu thở dài nói: "Tôi càng lo lắng cho bản thân mình hơn." Mặc dù tạm thời đã rời khỏi được trung tâm của sự hỗn loạn, nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Thời Ngọc dẫn trở về.
Sắp tới đây, cậu vẫn còn một vở kịch lớn cần phải diễn nữa cơ.
Khi người của Thời Ngọc đến tìm cậu, đúng lúc đã là nửa đêm mười hai giờ.
Lăng Châu bị lôi ra khỏi chăn rồi mơ màng mà lên xe, khi xuống xe thì đã không hay biết trở về nhà họ Thời.
Nhà họ Thời đã không còn cảnh tượng náo nhiệt như ban ngày khi cậu rời khỏi, lúc này đây giống như là một bãi chiến trường khói lửa chưa tan vậy.
Chén đĩa văng tứ tung, tiếng bước chân đan xen với tiếng than khóc nức nở...
Lăng Châu thoạt nhìn đã thấy dì Trương, cậu còn chưa kịp nói chuyện với dì Trương, thì đã bị Lý Chí dẫn lên lầu.
Dì Trương đi theo sau lưng cậu, nhỏ nhẹ căn dặn: "Đừng chọc giận anh hai của cậu đó, ngoan nhé, hãy ngoan ngoãn nhận lỗi với cậu hai