Edit: Diệp Văn
"Anh ơi, kẹo bông gòn trong tay của anh đẹp quá đi." Cô bé mặc bộ đồ lông vũ đứng ở trong bãi tuyết tựa như một quả bóng tuyết nhỏ vậy.
Cô bé ngẩng đầu nhìn người anh trai điển trai và lịch thiệp và bị thu hút bởi cây kẹo bông gòn lớn trong tay của anh ấy.
Bùi Tư Niên nghe vậy đã ngồi xuống nói với cô bé: "Cảm ơn, em cũng rất đáng yêu."
Cô bé cắn lấy ngón tay và nhìn ngắm cây kẹo bông gòn, rồi lại nhìn người anh đẹp trai này, sau đó ấp a ấp úng nói: "Có thể cho em nếm thử một miếng không?"
Sau đó chỉ thấy Bùi Tư Niên nở nụ cười dịu dàng, nhưng lại nói: "Không được đâu."
"Nhưng mà, nhưng mà mẹ của em nói trẻ con đều thích đồ ngọt." Cô bé có hơi ngượng ngùng khi bị từ chối một cách đột ngột.
Bùi Tư Niên vẫn cười nói: "Ừm, thằng bé ở nhà anh cũng thích đồ ngọt."
Cô bé xấu hổ bỏ chạy ra xa, Bùi Tư Niên đứng dậy, cầm cây kẹo bông màu hồng không hề hợp với khí chất của mình đi về phía Lăng Châu.
Lăng Châu vừa đi xuống từ ngựa gỗ đu quay, thì nhìn thấy Bùi Tư Niên đang bắt nạt trẻ em, nên nói: "Bắt nạt trẻ em đấy à, thầy Bùi?"
Bùi Tư Niên nắm lấy tay của Lăng Châu và đưa kẹo bông vào tay cậu nói: "Chẳng còn cách nào, cậu bé nhà anh quan trọng hơn."
"Ai là cậu bé hả? Em lớn rồi đó." Lăng Châu thò tay vào túi quần ấm áp của Bùi Tư Niên.
Người đàn ông này đúng là một lò sưởi tự nhiên, toàn thân đều tỏa ra hơi nóng ấm áp khiến người ta cứ muốn lại gần.
Bùi Tư Niên dang rộng áo khoác ra, ôm Lăng Châu vào lòng.
Hai người họ đều ngẫu hứng muốn đến khu băng tuyết chơi, cho nên không chuẩn bị gì nhiều, nhất là lúc ra ngoài Lăng Châu chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ.
Nhưng Lăng Châu quyết tâm đưa Bùi Tư Niên trở về với tuổi thơ để yêu thích thế giới này hơn, thế là đã kéo theo người đàn ông này đi chơi tận ba tiếng đồng hồ.
Lăng Châu cứ dựa vào sở thích của mình mà mang tất cả những thứ đồ mình cảm thấy thú vị hay những món ăn mình cảm thấy ngon đến trước mặt Bùi Tư Niên.
Tuy nhiên, Bùi Tư Niên chỉ quan tâm đến việc cậu có lạnh hay không, hoặc là có đói hay không.
"Anh có vui không?" Lăng Châu cứ như đứa trẻ đang chia sẻ về món đồ chơi yêu thích của mình rồi mong chờ vào câu trả lời của đối phương vậy.
Bùi Tư Niên: "Vui lắm."
"Thật chứ?"
"Ừm." Bùi Tư Niên vừa trả lời vừa chọn được một chiếc khăn choàng màu đỏ, sau đó trả tiền và nói: "Lại đây nào."
Người đàn ông ấy quàng chiếc khăn lông tơ lên cổ của Lăng Châu, rồi cẩn thận chỉnh trang lại, sau đó bịt lấy đôi tai đỏ ửng của Lăng Châu.
Bùi Tư Niên: "Có đói bụng không? Về nhà anh sẽ nấu món ngon cho em ăn?" —— Đây là đang âm thầm dụ Lăng Châu về nhà, kẻo anh chàng này lại bị cảm lạnh.
Lăng Châu: "Buổi tối ở đây có tổ chức bắn pháo hoa đó." Cậu nhất định phải để Bùi Tư Niên nhìn thấy màn pháo hoa hoành tráng, rồi sẽ kinh ngạc và rung động, sau đó thì sẽ thêm yêu thế giới tươi đẹp này!
"Vậy để anh đi mua cho em một cái áo lông vũ." Bùi Tư Niên nhìn hai gò má lạnh đến tái nhợt của Lăng Châu, lại nói: "Cũng cần chuẩn bị cả găng tay và bịt tai nữa."
"Em không lạnh." Lăng Châu bất lực.
Bùi Tư Niên không thể quan tâm đến bản thân mình một chút nào sao, ra ngoài chơi mà y như một ông bố chăm lo cho cậu thế kia không mệt hay sao?
Bùi Tư Niên ý thức được rằng có lẽ mình đã càm ràm quá mức, thế là anh ấy không nói gì nữa mà chỉ nắm lấy tay Lăng Châu, bước đi từng bước trên bãi tuyết.
"Bùi Tư Niên." Lăng Châu cúi đầu, vùi cả nửa khuôn mặt vào chiếc khăn choàng lông vũ.
"Hửm?"
Lăng Châu: "Có phải là anh không thích nơi này không?"
"Đâu có." Bùi Tư Niên nói: "Nơi này rất đẹp."
Lăng Châu im lặng một hồi, mới thay đổi cách hỏi: "Thế nếu như một mình anh tới đây thì sao? Anh có còn cảm thấy nơi này đẹp nữa không?"
Bùi Tư Niên trả lời không hề do dự: "Không."
Ừm, cũng có nghĩa là anh ấy thích nơi này không phải vì ở đây thú vị và đẹp đẽ, mà là bởi vì có Lăng Châu.
Cho dù Lăng Châu có dẫn anh ấy đến một quán vỉa hè, thì anh ấy cũng sẽ có tâm trạng y chang như thế.
Lăng Châu chớp mắt rồi lại nói: "Thế nếu như, em đang nói là lỡ như đấy nhé." Cậu sắp xếp lại câu từ một hồi rồi mới nói: "Một ngày nào đó em không còn ở trên thế giới này, thì anh..."
Lăng Châu cảm thấy một cách rõ rệt rằng người đàn ông ấy đang nắm chặt tay mình.
"Thì anh vẫn sẽ sống tốt và đối xử tốt với những người xung quanh chứ?"
"Không." Người đàn ông ấy vẫn không chút do dự.
"Thế thì làm sao được?" Lăng Châu hất tay người đàn ông ấy ra, tức giận nói: "Anh đừng có chỉ quay quanh mỗi mình em, anh có phải chỉ sống vì em thôi đâu, cho dù em không còn nữa, thì mẹ kiếp anh cũng phải sống tốt trên cái thế giới này chứ!"
Không có Lăng Châu, trái đất cũng đâu có ngừng quay, tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy? Lăng Châu nhìn anh ấy, lo nghĩ rằng: Chắc không phải sau khi cậu bỏ đi rồi, thì tên này không phải sẽ như kiểu làm thì làm cho trót, rồi phá hủy luôn cả vị diện này đấy chứ...
Nếu như suy nghĩ mà Bùi Tư Niên đang hướng đến là Lăng Châu, thế thì sẽ vô cùng khó nói.
Dù sao trong lòng của Lăng Châu chỉ có mỗi một sự lựa chọn đó chính là được về nhà.
Bùi Tư Niên cau mày lại một cách hiếm thấy: "Lăng Châu, tại sao em lại đột nhiên hỏi những câu hỏi như thế?"
Không phải sợ rằng chỉ với một phút lơ là thì anh sẽ hủy diệt trái đất đó sao?
Lăng Châu mím môi, cố gắng phụ đạo tâm lý cho nhà nghiên cứu khoa học có chỉ số thông minh cực kỳ cao này: "Không ai có thể đi cùng ai trọn đời cả."
"Nếu như anh có thể làm được thì sao?" Ở trên bãi tuyết, con ngươi đen láy của Bùi Tư Niên trông càng sâu thẳm thấy rõ, anh chậm rãi nói: "Nếu như anh có thể khiến cho thế giới này của chúng ta tồn tại mãi mãi thì sao?"
Lăng Châu sực nhớ ra rằng tên này là một chuyên gia nghiên cứu khoa học, cậu không muốn ép bức người đàn ông quá mức khiến anh quay sang nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ quái gở gì đó.
"Tóm lại, cho dù em không có ở đây, thì anh cũng không được phép trả thù đời đó, có biết không?" Lăng Châu xoay người đi, ủng đi tuyết của cậu để lại từng dấu chân tuyết trắng.
Anh ấy không trả lời, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu.
"Có nghe thấy