Edit: Diệp Văn
"Cậu hai, đã tìm thấy bức thư mà cậu muốn đây rồi." Chú Lý đưa cho anh ta một bì thư.
Ông cẩn thận ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc, người đàn ông ấy đang ngồi bên giường bệnh, không hề rời mắt khỏi người đang nằm trên giường một giây nào.
Thời Ngọc cứ túc trực bên giường bệnh mà không ăn không uống thế kia, Chú Lý thấy vậy cũng rất đau lòng.
Ông ta nhìn Thời Ngọc lớn lên từ nhỏ, Thời Ngọc là con trai cả của nhà họ Thời, vừa ra đời đã thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta được ăn sung mặc sướng nhưng cũng đã trải qua nhiều thử thách.
Năm nay bước vào tuổi ba mươi, Thời Ngọc đã có được tất cả những gì anh hằng mong muốn: quyền lực, gia đình và danh vọng.
Anh ta đã ngồi vào vị trí nắm quyền của nhà họ Thời một cách vững vàng, ngồi vào vị trí mà vô số người có dốc hết tâm huyết cũng không thể chạm tới được.
Thời Ngọc có được vị trí cao quý mà anh đã theo đuổi trong nhiều năm qua.
Đội vương miện lên đầu và liếc nhìn những người bên dưới.
Lẽ ra anh ta nên vui mừng, lẽ ra anh ta nên sung sướng.
"Chú Lý." Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng kia của Lăng Châu, và nói: "Trong thư đã viết những gì?"
Bức thư đó là ban đầu Thời Ngọc lấy được từ dưới gối của Lăng Châu.
Khi đó trong lòng của anh ta chứa đầy nỗi nghi ngờ, tin chắc rằng Lăng Châu và Thời Khánh Niên âm thầm thông đồng với nhau để phản bội mình.
Còn về phần bức thư lố bịch đó, Thời Ngọc lại chưa từng mở ra xem.
Thời Ngọc không ngẫm nghĩ về lý do tại sao bản thân lại không muốn đọc bức thư, khi ấy không hề nghĩ về điều đó, nhưng bây giờ anh ta dường như đã hiểu ra rồi.
Anh ta cũng chỉ là một tên hèn nhát, không thể đối mặt với tình yêu của Lăng Châu dành cho người khác.
Bất kể đối với tình yêu hay là đối với Lăng Châu, thì trái tim của Thời Ngọc luôn bị lấn sâu hơn nhiều so với lý trí của chính mình.
Đáng tiếc là lúc đó lý trí lại mạnh mẽ hơn, nên Thời Ngọc không muốn phân tích thứ tình cảm đã bị biến chất của mình.
Lý Chí mở bì thư ra và đọc từng câu từng chữ một.
Cuối cùng, ông ta thở dài nói: Cậu hai, trong thư Thời Khánh Niên có hứa là sẽ chia cho cậu út Lăng Châu một ít cổ phần, nhờ Tiểu Châu canh chừng những thay đổi trong nhà dùm cho anh ta."
Sự việc không thể rõ ràng hơn, để giữ lấy địa vị của Thời Ngọc, Lăng Châu có chết cũng đã không giao cổ phần của mình ra, chứ đừng nói đến việc phản bội anh ta chỉ vì lời hứa đầu môi của Thời Khánh Niên.
Lăng Châu ngoài mặt đồng ý với thỏa thuận của Thời Khánh Niên, nhưng cuối cùng vẫn không hề bán đứng Thời Ngọc — Trái lại còn moi ra được không ít chứng cứ từ chỗ của Thời Khánh Niên.
Vào hôm nhà họ Thời xảy ra nội loạn, cũng đã có người điều tra rõ ràng tình hình dùm Thời Ngọc.
Lăng Châu vốn dĩ không muốn đi cùng Thời Khánh Niên, mà là bị ép buộc phải lên xe.
Những suy nghĩ tê liệt của Thời Ngọc bắt đầu hoạt động trở lại, chúng vừa chậm rãi vừa sắc bén mà đâm vào đầu anh ta.
Việc Thời Khánh Niên trông như dễ dàng bị tiêu diệt, thì ra là nhờ vào thủ đoạn vụng về ở phía sau của Lăng Châu.
Lăng Châu...!Thời Ngọc nhắm mắt lại mới có thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
Lý Chí lại lấy ra một lá thư khác và phân vân là có nên giao nó cho Thời Ngọc hay không.
Dù sao thì trạng thái tinh thần của Thời Ngọc hiện giờ trông cũng không được tốt lắm.
Nhưng mà khi ông ta nghĩ đến việc Lăng Châu có liều mạng cũng phải bảo vệ Thời Ngọc, thì cuối cùng cũng không nhẫn tâm.
"Cậu hai, cậu út Lăng Châu có để bức thư cho cậu đây ạ..."
Ánh mắt của Thời Ngọc lúc này mới cử động rồi nói: "Cái gì?"
"Bức thư này là do cậu út Lăng Châu viết ở bên giường bệnh của tổng giám đốc Thời trước khi ông ta qua đời."
Đúng vậy...!Hình như trước khi ông ta qua đời, Lăng Châu có viết một bức thư cam kết gì đó...!Thời Ngọc bắt đầu nhớ lại, khi đó anh ta toàn lo đối phó với mấy con người rắc rối của nhà họ Thời, nên không có nhiều tâm tư để chú ý đến Lăng Châu.
"Đưa đây cho tôi xem nào."
Khi Thời Ngọc mở bì thư ra, mới nhận ra rằng tay của mình đang run lên.
Anh ta mở bức thư ra, như đang mở ra một bí mật được che giấu trong nhiều năm, lén nhìn thấy được tấm lòng trong sáng và nhiệt tình của cậu trai trẻ khi xưa kia.
"Mình nhất định phải bảo vệ anh hai thật tốt, không để cho những cô chú khác bắt nạt anh hai!"
"...Còn cả anh ba nữa, anh ta là người thân duy nhất trên đời này của anh hai, mình sẽ không để cho họ tàn sát lẫn nhau đâu..."
Thì ra là như vậy sao...!"Đồ ngốc." Thời Ngọc chợt bật cười, anh ta nắm chặt bức thư, khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Đồ ngốc..."
Anh ta đã cô độc chiến đấu trong nhà họ Thời trong mấy chục năm qua, từ lâu đã quen với việc một mình đối mặt với phong ba bão tố.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lại có một người như thế kia, một chàng trai ngây thơ đến mức có hơi ngốc nghếch đứng ra bảo vệ mình một cách hết sức vụng về.
Người mà anh cho rằng là kẻ phản bội lại là người duy nhất trên đời này đã một lòng một dạ đối xử tốt với anh ta, âm thầm ở sau lưng bảo vệ anh ta, hơn nữa còn vì vậy mà đánh đổi cả mạng sống.
"Tiểu Châu." Thời Ngọc giơ tay lên vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lăng Châu noi: "Vì một người như anh đây...!không đáng đâu." Bản tính của anh ta nham hiểm, thủ đoạn tàn độc.
Tâm hồn của anh ta đã bị địa ngục như nhà họ Thời dấy bẩn rồi từ lâu rồi.
Linh hồn bỉ ổi đen tối của anh ta vốn không xứng đáng được Lăng Châu chuộc tội thay.
Nhưng rồi lại có một người như thế xuất hiện và nói với anh ta rằng trên thế giới này không chỉ có bóng tối, mà còn có ánh sáng, lòng lương thiện và những điều tốt đẹp...
Thời Ngọc cúi người xuống một cách vừa tuyệt vọng vừa chân thành.
Anh ta đặt một nụ hôn lên môi của Lăng Châu.
"Tiểu Châu, đừng rời xa anh hai nhé."
Thế giới này quá tăm tối, anh ta khó khăn lắm mới nhìn thấy được một tia sáng như vậy, thì sao lại có thể buông tay chứ.
——
"Đau quá..." Lăng Châu ôm lấy trán theo bản năng, mơ màng mà lẩm bẩm vài câu.
Một đôi tay ấm áp chậm rãi úp lên trên, rồi nhẹ nhàng ấn vào trán của Lăng Châu.
"Cục cưng, sao vậy?" Một giọng nam trầm ấm vọng đến, Lăng Châu nhìn theo hướng của giọng nói.
Chẳng mấy chốc, cậu ngã vào một vòng tay ấm áp và an lòng.
Hệ thống bên tai báo về tin tốt [Chúc mừng chủ nhân đã thành công chinh phục nhân vật nguy hiểm ở vị diện thứ ba, hiện tại chỉ số tình yêu của nhân vật này đã đạt tiêu chuẩn, chỉ số hắc hóa đã giảm xuống ở mức bình thường.]
[Đã thoát khỏi vị diện thứ ba, xin chủ nhân hãy tiếp tục cố gắng, hoàn thành nhiệm vụ của vị diện cuối cùng!]
Lăng Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu không hề đi sai nước cờ hiểm nguy này.
Đúng là, đối phó với những kẻ tàn nhẫn thì phải dùng thủ đoạn tàn độc.
"Tiểu Châu?" Lăng Châu mãi lâu sau vẫn chưa tỉnh dậy, giọng điệu của người đàn ông này có hơi nôn nóng.
Khi Lăng Châu mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm dịu của Bùi Tư Niên.
Cứ như một con suối trong vắt chảy ngang qua vậy, cuối cùng trong lòng cũng được yên bình trở lại.
"Vừa gặp ác mộng." Lăng Châu cười nói: "Thầy Bùi đừng lo lắng."
Bùi Tư Niên thở phào nhẹ nhõm: "Anh còn tưởng rằng em bị bệnh rồi chứ." Anh liên tục sờ vào trán Lăng Châu, chắc chắn rằng đối phương không bị sao rồi mới đứng dậy.
"Em ngủ thêm một lát nữa đi." Bùi Tư Niên nhặt bộ đồ ngủ ở dưới chân giường lên, nhìn nút áo bị bung đến không ra gì, anh cảm thấy có hơi xấu hổ rồi đem quần áo đặt sang một bên.
"Bữa sáng ăn bún thịt kho nhé? Món mà em thích nhất đó." Bùi Tư Niên đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ màu trắng mang phong cách đời thường mặc vào.
Lăng Châu nằm sấp ở trên giường chiêm ngưỡng người đàn ông có thân hình đẹp đẽ, vòng eo hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, đôi chân thon dài cường tráng...
"Không muốn ăn." Lăng Châu thành thật nói.
Mặc dù vào thời khắc quan trọng cậu đã ngắt đi dây thần kinh cảm giác đau, nhưng mà đối với Lăng Châu mà nói, một lần nữa trải qua vụ việc đẫm máu thế kia thực sự là quá đáng sợ.
Lăng Châu trân trọng cơ thể của mình và quan tâm đến tính mạng của bản thân, nhưng cậu lại không thể không mạo hiểm hết lần này đến lần khác.
Cậu nhìn lấy Bùi Tư Niên, hy vọng lần này có thể suôn sẻ hơn.
"Hả?" Trên người Bùi Tư Niên là mùi hương thanh mát quen thuộc với Lăng Châu, vừa sạch sẽ lại vừa ấm áp.
Anh ngồi ở bên giường cúi nhìn Lăng Châu, ánh mắt dịu dàng khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
Bùi Tư Niên: "Có phải không khỏe chỗ nào không?" "Ừm—" Lăng Châu dụi vào người, rồi nằm lên đùi của người đàn ông này nói: "Không phải là do tối hôm qua mệt quá đó sao..." Cậu còn chưa dứt lời, thì đã bị anh bịt miệng lại.
Lăng Châu không thể nói gì, nhưng với cặp mắt long lanh xinh đẹp kia cũng khiến cho người đàn ông này phải quay mặt đi.
"Đêm qua...!em cũng đâu có bị gì..." Bùi Tư Niên không nói tiếp nữa.
Anh buông Lăng Châu ra và đứng dậy nói: "Anh đi nấu đồ ăn sang đây."
"Thầy Bùi, đừng đi mà—" Lăng Châu cười như con cáo nhỏ đắc ý đến mức vẫy đuôi một cách vui mừng.
Bùi Tư Niên vẫn như thường lệ mà nhìn Lăng Châu ăn xong bữa sáng, rồi lại giúp cậu thu dọn dụng cụ vẽ tranh.
Các loại sơn màu được sắp xếp theo một quy tắc, các cây bút phác