Edit: Diệp Văn
Trước mắt Lăng Châu là hai con đường, một là tiếp tục ở lại trong gia tộc giàu sang để làm một cậu chú cao quý.
Nhưng sẽ bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với Thời Ngọc, tên phản diện đen tối biến thái luôn thèm muốn cơ thể của cậu.
Con đường thứ hai là đi theo Cố Thành Diệu về làm người vợ nhà hào môn...!vị hôn phu nhà giàu.
Được cái Cố Thành Diệu thuộc loại dễ dụ dễ lừa, nên Lăng Châu liền tinh ý lựa chọn đứng về phía của giám đốc Cố.
Cậu núp sau lưng của giám đốc Cố, cơ thể mỏng manh tựa như một đóa hoa nhỏ trắng sáng đung đưa theo gió.
Cậu nhìn Thời Ngọc với vẻ mệt mỏi tột cùng mà nói: "Thời Ngọc, anh đừng có ép em nữa mà..."
"Lăng Châu..." Thời Ngọc chỉ biết trơ mắt nhìn Lăng Châu tựa vào người của anh chàng kia.
Mắt nhìn cậu lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô hại, thậm chí là còn có chút tiếc nuối.
Trước đây là Thời Khánh Niên, bây giờ là Cố Thành Diệu...!Thời Ngọc gượng cười, Lăng Châu luôn để lại cho anh một hiện thực tàn khốc như thế.
Rõ ràng lúc đầu là Lăng Châu đã tự mình lỗ mãng xông vào thế giới của anh ta trước, chính cậu là người đã thắp lên tia sáng trong thế giới u tối của anh ta trước mà.
Chính cậu đã từng bước từng bước chinh phục anh ta bằng đôi mắt ngây thơ cùng với tình cảm trong sáng ấy mà.
Nhưng khi Thời Ngọc có ý định đưa tay chạm vào tia sáng ấy, thì cậu lại nhẫn tâm rút lại tất cả mọi yêu thương.
Lăng Châu nói với anh ta: "Người anh trai mà em từng yêu thương đã không còn nữa, em cũng không còn thích anh."
Cậu yêu vỏ bọc mà anh ta ngụy tạo ra, nhưng lại không thể chấp nhận con người thật của anh ta.
"Tiểu Châu, không phải chính miệng em đã từng nói là thích anh hai đó sao? Rõ ràng là em đã từng nói rằng thích nhất là được ở bên cạnh anh mà."
Thời Ngọc hít một hơi thật sâu mới kìm nén được ý định nông nổi muốn cướp lại cậu.
"Tiểu Châu, em không thể khiến anh yêu em rồi, sau đó lại đẩy anh ra xa."
Lăng Châu nhìn Thời Ngọc bằng ánh mắt vô tội, nói một câu tan vỡ lòng người: "Anh biết mà, người em thích vốn dĩ không phải là anh."
Phải rồi, hiền lành ấm áp, lịch sự lễ phép —— Những ảo giác này đều do Thời Ngọc ngụy trang mà ra, chỉ để lừa gạt đối phương thôi
Một Thời Ngọc thực sự là người cố chấp, đen tối, lạnh lùng vô tình.
"Thời Ngọc, dù sao thì em cũng đã từng vì anh mà suýt chút mất mạng.
Nếu như anh vẫn còn một chút lương tâm, thì hãy buông tha cho em đi."
Lăng Châu quay lưng đi, không thèm nhìn Thời Ngọc nữa.
Lại một lần nữa, Lăng Châu để lại cho anh ta hình bóng tuyệt tình dứt khoát.
Một lúc sau, giọng nói khàn tuyệt vọng của người đàn ông ấy vọng lại.
"Được..."
Thời Ngọc cúi xuống, không ai nhìn thấy được nỗi u ám đáng sợ trong đôi mắt của anh ta cả.
Cuối cùng, Lăng Châu vẫn rời xa anh ta.
Thời Ngọc thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn hình bóng của hai người họ rời đi.
Không sao, không sao đâu.
Sẽ nhanh thôi, cậu em trai thân yêu của anh ta sẽ sớm trở về lại bên cạnh mình —— Thời Ngọc tự nhủ với bản thân như vậy, mới có thể phần nào xoa dịu sát khí đang cuộn trào trong lòng.
Anh ta chậm rãi ngồi xuống trước giường bệnh mà Lăng Châu từng nằm, giơ tay sờ vào chút hơi ấm còn sót lại trên gối.
Sẽ có cách mà, nhất định là sẽ có cách thôi mà.
Chỉ cần không còn có Cố Thành Diệu nữa, thì em trai của anh ta sẽ trở lại thôi.
"Cố Thành Diệu..." Thời Ngọc khẽ bật cười, nhưng trong mắt lại nổi lên bão tố.
Ý nghĩ giết chết Cố Thành Diệu đang sôi sục điên cuồng trong tâm trí của người đàn ông này.
——
Cứ tưởng rằng Cố Thành Diệu sẽ bảo tài xế lái xe, nhưng người đàn ông này lại ngồi vào ghế lái.
Lăng Châu vừa bật máy trong xe để tìm bản nhạc mà mình yêu thích, vừa buột miệng hỏi: "Tài xế đâu rồi, sao không kêu anh ấy lái xe đi?"
Cố Thành Diệu là một kẻ nghiện công việc, ngay cả khi ngồi trong xe, anh vẫn luôn cầm trên tay đống hồ sơ.
Chiếc xe bảo mẫu rộng rãi và thoải mái được xem là phòng làm việc thứ hai của Cố Thành Diệu.
Đây là lần đầu tiên Lăng Châu nhìn thấy anh cầm vô lăng.
Không thể không nói rằng vẻ mặt khi người đàn ông này nghiêm túc lái xe trông cũng có hơi đẹp trai.
"Do không yên tâm để người khác lái." Cố Thành Diệu mắt nhìn về phía trước, tinh thần còn tập trung hơn cả lúc làm việc.
Lăng Châu bật cười nói: "Có gì đâu mà không yên tâm." Còn chưa kịp dứt câu, cậu chợt hiểu ra tại sao Cố Thành Diệu lại không yên tâm rồi.
Xem ra vụ tai nạn xe hơi năm đó đã để lại nỗi ám ảnh lớn cho giám đốc Cố.
Cố Thành Diệu: "Sau này có ra ngoài, thì anh sẽ đưa em đi."
"Vâng ạ." Lăng Châu nằm dài trên lưng ghế mà uể oải trả lời.
Một câu trả lời thản nhiên nhưng cuối cùng lại khiến người đàn ông này nở một nụ cười thoáng quá.
Sau này...!May thật, hai người họ vẫn còn có sau này, còn có tương lai.
Đối với vụ tai nạn xe kinh hoàng kia, cả hai người đều vì mục đích riêng của mình mà tránh không nhắc đến.
Một người thì không nỡ nhắc tới, tâm trí của người kia thì lại đang lang thang và bị quán hoành thánh bên đường thu hút sự chú ý.
"Anh, em muốn ăn cái này." Lăng Châu giơ ngón tay chỉ vào cửa sổ xe, chỉ vào quán hoành thánh đối diện bên đường với ánh mắt sáng lấp lánh.
Những viên hoành thánh nhỏ nóng hổi sôi sục trong nồi sắt, hơi nóng trắng xóa thổi lên phấp phới, khiến khuôn mặt của Lăng Châu cũng trở nên nóng bừng.
Cậu bưng bát hoành thánh nhỏ, rồi thổi cho nguội.
Sau khi nếm thử mùi vị quen thuộc ấy, Lăng Châu mới có cảm giác thực sự được trở về nhà.
Bát hoành thánh nóng hổi trong tay hòa lẫn với mùi thơm của các loại thức ăn bay thoang thoảng trong không khí.
Những ông chú cô dì cãi nhau vì có người chen ngang, cả những đứa trẻ tội nghiệp đang vật lộn dưới đất đòi được ăn kem.
Về nhà rồi, về nhà rồi...!Lăng Châu sụt sịt chiếc mũi, mừng rỡ đến phát khóc.
Cuối cùng thì bên cạnh cậu không còn là những con số lạnh lùng nữa, mà là những con người sống động, con người có hơi thở.
Ngay cả cậu bé khóc lóc vang trời kia cũng trông đáng yêu biết bao.
"Em có muốn ăn kem không?" Cố Thành Diệu dõi theo ánh nhìn của Lăng Châu, rồi nhìn thấy cửa hàng kem phía sau đứa bé đang gào thét ăn lộn kia.
Lăng Châu lắc đầu nói: "Mùa đông ăn kem sẽ bị đau dạ dày đó."
Tiếng khóc của cậu bé bỗng dưng biến mất.
"Ăn no rồi." Lăng Châu quay đầu nhìn ông chủ tiệm ăn vặt, mỉm cười với anh ấy nói: "Ngon lắm, cảm ơn ông chủ."
"Thường xuyên tới ăn nhé." Ông chủ cũng cười rạng rỡ đáp lại: "Gọi cả bạn học cùng lớp đến ăn nữa."
"Vâng ạ..." Nụ cười của Lăng Châu đọng lại trên môi.
Phải rồi, bây giờ cậu là con chim hoàng yến rảnh rỗi được nuôi trong nhà của Cố Thành Diệu.
Cậu phải làm sao giải thích rằng thật ra cậu còn phải đi học đại học đây?
Nhưng người đàn ông này không có chút gì là khác thường, anh vẫn nắm lấy tay của Lăng Châu mà từ từ đi trên con đường tràn ngập tiếng người.
"Anh, anh ăn thử cái này đi." Lăng Châu giơ một xiên thịt nướng lên miệng của anh.
Cố Thành Diệu ăn xong, Lăng Châu lại đút tiếp thêm một xiên thịt ba chỉ.
Anh lại tiếp tục ăn.
Cậu nhìn người đàn ông ấy ăn với sắc mặt không hề thay đổi, đoán chừng là có lẽ sự chú ý của anh đã bị vơi đi.
"Còn muốn đi dạo ở đâu nữa không?" Hai người họ đã đi dạo một vòng khu phố ăn uống.
Lăng Châu suy nghĩ một lát, rồi chỉ vào một cái máy gắp thú cách đó không xa và nói: "Em muốn chơi cái đó."
Sau đó, đám đông nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề đứng trước máy gắp thú màu hồng, xung quanh là bọn trẻ con tò mò đang xúm lại xem.
Dường như Cố Thành Diệu không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người bên cạnh, anh bắt đầu nghiêm túc điều khiển máy gắp.
Cho dù là trước đây hay là hiện tại, chỉ cần Lăng Châu mở lời, thì Cố Thành Diệu gần như không hề có giới hạn chừng mực.
Thật đáng tiếc, giám đốc Cố là người nghiên cứu phát hành nhiều sản phẩm công nghệ cao mở ra một thời đại mới, nhưng hôm nay lại bị chiếc máy gắp thú màu hồng trước mặt đây đánh bại.
"Anh trai đó kém thật..." Một đứa bé đang che miệng nói nhỏ với người bạn bên cạnh.
Cậu bạn kia cũng gật đầu trả lời: "Không gắp được con nào cả."
"Phải đó." Lăng Châu cũng ngồi xổm xuống sau lưng mấy bạn trẻ, chống cằm và cười nói: "Đúng là chơi dở mà——"
Lăng Châu: "Nhưng mà anh ấy có rất nhiều tiền nhé." Cậu chớp mắt nói: "Mà còn rất đẹp trai, lại nấu ăn rất ngon nữa."
"Cho nên..." Lăng Châu nhìn bóng dáng của người đàn ông ấy rồi nói với vẻ đầy ẩn ý: "Thôi thì tạm thời mình cứ đi theo anh ấy vậy."
Cứ tưởng sẽ nhanh chóng được nhìn thấy căn biệt thự của Cố Thành Diệu, nhưng chiếc xe lại không chạy về nhà.
"Không về nhà sao?"
Cố Thành Diệu: "Trong nhà đã lâu không có người ở, để người giúp việc lau dọn xong rồi hãy về đó."
"Hả?" Lăng Châu có hơi thắc mắc hỏi: "Anh không về nhà ở rồi à?" Không phải người đàn ông này mãi bận bịu với công việc mà ở luôn trong công ty đó chứ?"
"Ở bệnh viện." Cố Thành Diệu để ý tình hình trên đường.
Kể từ sau khi Lăng Châu gặp nạn, anh gần như chưa từng trở về nhà.
Cậu nằm viện bao lâu thì anh cũng canh chừng trong bệnh viện bấy lâu.
Lăng Châu ngậm miệng lại mà không nói gì nữa.
Cậu chợt nghĩ nếu như vị diện không hợp nhất lại, nếu như cậu thực sự mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa.
Sợ rằng Cố Thành Diệu anh cứ thế ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, mãi mãi trông chừng một người mà cả đời này cũng không tỉnh lại.
Thật là thê thảm.
Lăng Châu ngẫm nghĩ, vậy mới nói người khôn ngoan không bao giờ nên sa vào tình yêu.
Cố Thành Diệu đưa Lăng Châu về công ty.
Ngày trước, Lăng Châu thích chơi đùa ở công ty của anh, cho nên trong công ty còn xây cả một tầng dành riêng cho Lăng Châu ở.
"Ôi——" Lăng Châu duỗi thẳng người ra, giường bệnh ở bệnh viện có thoải mái đến đâu cũng không bằng ở nhà.
Cậu lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ áo ra một cách quen thuộc.
Lăng Châu vừa đi về phía phòng tắm, vừa quan sát một lượt căn phòng, phát hiện nơi đây vẫn y nguyên như khi cậu rời đi—— Rõ ràng là có người cố tình giữ nguyên như vậy.
Cậu định tắm rửa xong nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng liếc nhìn thấy người đàn ông ấy đang ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Lăng Châu dừng lại, đón nhận ánh mắt sâu lắng ấy của Cố Thành Diệu và hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"
"Năm ấy, em bị thương rất nặng." Cố Thành Diệu ngồi ở nơi chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, nửa thân dưới của anh như ẩn trong bóng tối, lộ ra dáng vẻ cô đơn.
Cố Thành Diệu: "Em còn đau không?"
Lăng Châu đang vươn vai nửa chừng chợt nhận ra điều gì đó.
À đúng rồi, cậu đang là một bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh.
Là một bệnh nhân bị tai nạn ô tô đã nằm trên giường bệnh một thời gian dài, vừa xuất viện đã đi dọc con phố ăn vặt rồi ăn một mạch từ đầu đường đến cuối đường.
Lăng Châu: "..." Sơ ý quá.
Lẽ ra cậu không nên bị niềm vui sướng khi được trở về nhà khiến cho đầu óc lu mờ như vậy.
"Không sao ạ, em còn trẻ nên hồi phục rất nhanh." Lăng Châu hất chiếc khăn tắm lên vai như không có gì xảy ra, suy nghĩ một hồi lại vẫn miễn cưỡng tỏ ra bộ dạng có hơi yếu ớt, rồi chậm rãi đi về phía phòng tắm.
Chưa kịp bước vào phòng, sau lưng liền lan tỏa hơi ấm quen thuộc của người đàn ông ấy.
Cố Thành Diệu ôm lấy cậu từ phía sau, nhẹ nhàng cẩn thận áp sát vào người Lăng Châu.
"Đừng cử động, để yên cho anh ôm em một lát." Trong màn đêm yên tĩnh, cuối cùng người đàn ông này mới lộ ra nỗi sợ sau kiếp nạn.
Anh ôm lấy Lăng Châu, im lặng một hồi lâu.
"Giám đốc Cố." Lăng Châu nghiêng đầu, đôi môi vô tình lướt qua một bên mặt của anh.
"Em cũng nhớ anh." Lời nói dối thiện ý sẽ khiến tâm trạng con người ta thấy vui vẻ, cho nên trước giờ Lăng Châu không ngại nói ra những lời ngọt ngào xuôi tai.
Cố Thành Diệu im lặng, đúng lúc Lăng Châu rằng anh sẽ ôm cậu như vậy cho đến khi trời sáng, thì tay của người đàn ông này đột nhiên trượt xuống dưới.
Cố Thành Diệu âm thầm bày tỏ ý muốn của mình.
Lăng Châu nhịn hồi lâu mới thốt lên một câu: "Cố Thành Diệu, anh...!anh từ khi nào mà..."
Trở nên như sói như hổ vậy?
"Anh nhớ em lắm." Anh ôm chặt lấy cậu.
Lăng Châu ngẩng đầu hít một hơi, sau đó run rẩy nói: "Bây giờ không tiện lắm đâu."
Nhân vật của cậu vẫn còn là một người bệnh mà.
"Ừm.
Anh sẽ khiến em thấy dễ chịu." Cố Thành Diệu nghiêng đầu hôn lên giữa cặp lông mày của Lăng Châu.
Anh không ao ước điều gì xa xỉ hơn, chỉ cần được chạm vào cậu là đã đủ rồi.
Chỉ khi được thực sự chạm vào Lăng Châu, Cố Thành Diệu mới có thể nói với chính mình rằng đây không phải là một giấc mơ.
Lăng Châu của anh cuối cùng cũng đã trở lại, thật sự được anh ôm trọn vào lòng.
"Lăng Châu, sau này em đừng chắn cho anh nữa." Cố Thành Diệu không muốn nhớ lại cái đêm đau khổ đó.
Nhưng dáng vẻ đầy máu của Lăng Châu lại cứ xuất hiện trong giấc mơ của anh hết lần này đến lần khác.
Trong thời khắc sinh tử, hình ảnh Lăng Châu bất chấp tất cả lao tới; rồi đến dáng vẻ của Lăng Châu mỉm cười nói yêu anh lần cuối.
Từng khung cảnh một cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của anh.
Trong vô số màn đêm, Cố Thành Diệu phải dằn vặt trong từng mảnh ký ức đang chầm chậm tua lại.
Anh sống không bằng chết.
"Anh thà rằng người chết đi là anh." Anh đè nén giọng nói của mình, thì thầm bên tai Lăng Châu.
Từ trước đến nay, anh chưa từng thể hiện dáng vẻ đau khổ quá mức của mình trước mặt Lăng Châu.
Đó giờ Cố Thành Diệu vẫn luôn mạnh mẽ, luôn vững vàng, là giám đốc Cố mà Lăng Châu có thể dựa dẫm vô điều kiện —— điều này khiến Lăng Châu tưởng rằng người đàn ông này sẽ không biết buồn lòng hay đau khổ.
Thì ra giám đốc Cố cũng không phải là người máy không biết đau.
Lăng Châu khẽ sờ vào má của Cố Thành Diệu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trong gương với hàng mi cụp xuống.
Cố Thành Diệu mang một vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy qua.
Hóa ra anh cũng biết đau lòng à.
Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng Cố Thành Diệu cũng là con người, cũng có những cảm xúc của con người.
Người đàn ông này đến từ thế giới ảo, bước vào thế giới hiện thực thuộc về Lăng Châu này.
...
Đây là giấc ngủ ngon nhất kể từ sau khi Lăng Châu trở về với thế giới hiện thực.
Không cần phải quan tâm đến những chỉ số linh ta linh tinh kia nữa, không còn gặp