"Cái gì cơ?" Vẻ mặt của Lăng Châu không một cảm xúc.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên, Lăng Châu dường như có thể nhìn thấy được chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu không ngừng tăng vụt.
Cố Thành Diệu lạnh lùng nói: "Chuyện bắt đầu từ khi nào?"
Trước mặt Lăng Châu, từ đó đến giờ Cố Thành Diệu đều luôn chín chắn và dịu dàng, dù cho bản tính của anh cũng không phải như vậy.
Nhưng Cố Thành Diệu ngay trước mặt đây lại không còn có một chút sự ôn hòa nào như trước đây cả.
Người đàn ông ấy ngồi trên ghế, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay ôm chéo lên đầu gối — tựa như một con dã thú đang bật chế độ săn mồi vậy, cả người đều toát lên vẻ tấn công hung dữ.
Đây hoàn toàn khác biệt so với Cố Thành Diệu của ngày thường, đó giờ Lăng Châu chưa từng nhìn thấy qua ánh mắt và hơi thở thế này.
Cuối cùng Lăng Châu cũng đã biết được một kẻ mang định nghĩa là "nhân vật nguy hiểm" của vị diện là đáng sợ đến cỡ nào.
Trong tiềm thức, cậu gần như muốn tháo chạy khỏi cửa.
Tuy nhiên, Cố Thành Diệu không hề cho cậu thêm thời gian để ngụy biện.
Anh đứng dậy và từng bước tiến lại gần.
"Còn không thèm giải thích nữa sao?" Cố Thành Diệu nhìn Lăng Châu, ánh mắt chậm rãi nhìn lướt qua mặt Lăng Châu.
Thì ra từ trước tới nay, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chưa bao giờ chỉ có mỗi anh.
Cố Thành Diệu bước tới và khoát tay qua vai của Lăng Châu.
Lăng Châu đang định mở miệng nói chút gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng người đàn ông này lại chậm rãi nói: "Không sao cả, chỉ là một cơn sóng nhỏ thôi."
Chỉ cần giải quyết vài tạp âm hỗn loạn kia, thì anh và Lăng Châu sẽ lại có thể trở về như trước.
Cánh tay của anh từ từ siết chặt lại, Lăng Châu bị siết đến mức có hơi khó chịu nên nói: "Anh, hãy nghe em giải——"
"Ừm." Cũng không biết là Cố Thành Diệu có lắng nghe hay không, nhưng anh vẫn ôm thật chặt lấy Lăng Châu.
Cứ như một khi buông tay ra thì người trong vòng tay anh đây sẽ chợt biến mất vậy.
"Chuyện không phải như anh nghĩ đâu." Lăng Châu ra sức giải thích.
Nhưng trong lòng của cậu biết rõ là mâu thuẫn giữa cậu và Cố Thành Diệu không đơn giản chỉ là chuyện của ngày hôm nay.
Chuyện hôm nay cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Có lẽ là kể từ khi bắt đầu, mối quan hệ của cậu và Cố Thành Diệu đã tồn tại rất nhiều rủi ro rồi.
Suy cho cùng cũng là do hậu quả của việc Lăng Châu đã bỏ bê Cố Thành Diệu quá nhiều —— trong mắt của cậu, trong số bốn người thì Cố Thành Diệu là người có tính tình tốt nhất, và cũng là người dễ kiểm soát nhất.
Vì vậy lúc đầu khi chinh phục bốn người này, thời gian mà Lăng Châu dành cho Cố Thành Diệu là ít nhất, cũng ít quan tâm đến anh nhất.
Không chỉ thời gian được phân bổ ít nhất, mà tính cảnh giác cũng thấp hơn nhiều so với những người khác.
Mặc dù Lăng Châu luôn hành động cẩn thận, đó giờ cứ tiến một bước là phải đong đếm mười bước, nhưng sự bất ổn định của vị diện cũng đã khiến cậu để lộ không ít sơ hở.
Cứ tưởng rằng một vài sơ hở nhỏ này có thể giả vờ cho qua, nhưng chỉ số thông minh của Cố Thành Diệu rành rành ra đó, Lăng Châu vô tình để lòi đuôi chuột ra là đều bị người đàn ông này để ý cả.
Lăng Châu có hơi mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.
Sư tử dù có tốt tính đến đâu thì vẫn là sư tử, không phải là chú thỏ con dễ dàng đối phó.
"Lăng Châu." Cố Thành Diệu nghiêng mặt lại rồi đưa tay nắm lấy cằm của Lăng Châu.
Lăng Châu: "..." Lăng Châu cảm thấy khó chịu với hành động mang tính áp bức như vậy.
Nhưng khi cậu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Cố Thành Diệu, Lăng Châu bỗng dừng lại.
Trong mắt của anh như sắp nổi cơn giông bão, sóng biển cuộn trào dưới đáy biển, nhưng mặt biển lại tĩnh lặng đến phát sợ.
Lăng Châu vẫn còn có thể đối mặt với ánh mắt thâm hiểm và cố chấp kia, nhưng những lời nói tiếp theo của Cố Thành Diệu lại khiến cậu phải lặng thinh.
"Em thích người đó đến vậy sao? Em thích anh ta ở chỗ nào?" Người đàn ông ấy thều thào, ánh mắt bỗng chốc đen lại rồi nói: "Anh ta tốt đến vậy sao?"
Có lẽ là vậy.
Cố Thành Diệu cười chua xót, anh đã đến độ tuổi tự lập rồi, có rất nhiều chuyện không thể muốn gì làm nấy như ở độ tuổi hai mươi được.
Một người đàn ông buồn tẻ nhàm chán thì làm sao có thể so sánh được với——
"Đủ rồi!" Lăng Châu hất tay của Cố Thành Diệu ra.
Lăng Châu: "Cố Thành Diệu, anh hãy nghe cho rõ đây.
Hôm nay em đến cửa hàng trang sức không phải là vì để hẹn hò với tên đàn ông vớ vẩn nào cả, mẹ kiếp, mà là em..."
Cậu dừng lại một hồi rồi hạ thấp giọng nói: "Em đi mua nhẫn."
Lăng Châu quay mặt đi, thở dài nói: "Anh nhìn con người anh xem, sao mà chẳng biết chút lãng mạn nào cả, một chuyện đang yên ổn thế kia lại bị phá vỡ như vậy."
"Cái gì..." Cố Thành Diệu biết là Lăng Châu có đi mua nhẫn...!cùng với một người đàn ông khác.
Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng chiếc nhẫn đó là mua cho mình.
Con người của Cố Thành Diệu thực sự quá là không có cảm giác an toàn.
Cố Thành Diệu không tin rằng Lăng Châu yêu anh sâu đậm và sẵn sàng kết hôn với anh.
Lăng Châu cáu kỉnh đến vò đầu bứt tóc, trong lòng vô cùng rối rắm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cậu thực sự sẽ bị mắc kẹt trong cái thế giới đáng chết này mất.
"Nhẫn đó là mua cho anh...!cho chúng ta đó." Lăng Châu lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi ra trước mặt cho anh xem và nói: "Nhà hàng, nhạc sĩ, đầu bếp——Cố Thành Diệu, anh cho rằng em dành cả công sức để chuẩn bị mấy thứ này là vì cái gì hả?"
Thấy người đàn ông này im lặng, Lăng Châu thở dài nói: "Chính là vậy đó, đã hiểu chưa hả? Còn ở đó mà bừa bãi nổi cơn không? Còn ở đó mà bừa bãi nổi cơn không?"
"Tại sao vậy?"
Lăng Châu: "Tại sao cái gì?"
"Tại sao lại tặng nhẫn cho anh, còn có nhà hàng..."
Đương nhiên là vì muốn về nhà rồi! Ngón tay của Lăng Châu chậm rãi lướt qua gáy của người đàn ông ấy rồi đặt lên vai của anh nói: "Anh nói thử xem, giám đốc Cố."
"Em đã vô duyên vô cớ biến mất quá nhiều lần." Cố Thành Diệu đè nén trong lòng câu trả lời gần như đã quá rõ ràng, cố hết sức bình tĩnh nói: "Em không có lai lịch, cũng chả có hồ sơ, Lăng Châu ——"
Cố Thành Diệu: "Ngoại trừ tên của em ra, anh chẳng biết một thứ gì về em cả."
Lăng Châu, em mua nhẫn là để cầu hôn với anh thật sao?
Hay là chỉ vì một mục đích mà không ai biết mà giả vờ nặng tình.
"Em yêu anh, chúng ta kết hôn nhé." Lăng Châu không cho Cố Thành Diệu có cơ hội mở miệng nữa, cậu vươn tay ôm ấp anh.
Như có ý mặc cho sự việc đi theo chiều hướng sai lệch.
Lăng Châu: "Cố Thành Diệu, chúng ta kết hôn nhé."
Thật lâu sau, tiếng cảnh báo của hệ thống đột ngột dừng lại.
Bầu không khí căng thẳng gay gắt kia dần dần thay đổi, giống như một viên kẹo chua sau khi làm càng ở đầu lưỡi rời lại tiết ra một vị ngọt không đúng lúc vậy.
"Lăng Châu, em ——" Giọng nói của Cố Thành Diệu bị Lăng Châu nhẹ nhàng ngăn lại ở cổ họng.
Cố Thành Diệu đón nhận sự bất ngờ đột nhiên ập đến, liền mất đi lý trí trong sự ngọt ngào kỳ lạ này.
Trong phút chốc, Lăng Châu bất thình lình bị người đàn ông này xô ngã, cổ tay cũng bị bàn tay của anh ghì chặt.
"Ơ?" Lăng Châu có sao cũng không ngờ rằng sự việc lại diễn biến theo chiều hướng thế này.
Không phải đang nghi ngờ cậu bắt cá hai tay sao? Không phải vẫn còn đang giận sao?
Chẳng mấy chốc, Lăng Châu đã không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa.
Môi của người đàn ông này có hơi lạnh, Lăng Châu ngước đầu lên hít vào một hơi.
"Đau à?" Cố Thành Diệu ngẩng đầu, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Lăng Châu, nhìn thấy đuôi mắt của Lăng Châu đã bắt đầu ửng đỏ, trông giống như ngạc nhiên hơn là khó chịu.
Lăng Châu nói một cách khó khăn: "Anh, anh không cần phải..."
Anh lại cúi người xuống, một lần nữa ngắt lời Lăng Châu.
Nhìn thấy người đàn ông quỳ nửa người trước mặt mình, Lăng Châu nhíu đôi mắt dài lại khẽ thở dài một tiếng.
Sự chủ động bất thường của Cố Thành Diệu khiến Lăng Châu dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng rồi mặc kệ mà nhắm mắt lại.
Đây gọi là đàn ông lớn tuổi đã giác ngộ, bùng cháy đến mức không thể dập tắt sao?
...
Kế hoạch ban đầu đã có sự thay đổi, điều bất ngờ suýt nữa trở thành nỗi khiếp sợ.
Hệ thống ngồi xổm trên vai của Lăng Châu, xoa đầu của cậu mà nói [Chủ nhân, cậu đừng buồn mà.
Chỉ số thông minh của Cố Thành Diệu rất cao, kế hoạch của cậu bị anh ấy phá vỡ cũng không còn cách nào.]
Lăng Châu yên lặng một lúc hỏi: "Lần trước cậu nói với tôi về vụ tai nạn xe máu me kia cụ thể là