Mấy lão gia phu nhân kim tôn ngọc quý này không hiểu nhân gian khổ ải, cũng không nghĩ tới, nhà người bình thường dễ dàng ăn được một miếng thịt cùng cơm trắng saoĐều là tù nhân, ai cao quý hơn ai? Đều là người giống nhau, dựa vào cái gì mà phải chia thức ăn trân quý cho các ngươi ăn?Mộc Trọng Đức xấu hổ không thôi, nhưng tham luyến đối với thức ăn chiếm thế thượng phong, "Sau này Mộc gia chúng ta sẽ phụng trả gấp trăm lần, cho nên…""Vào tới chỗ này rồi ngươi còn nói sau này cái gì? Lo mà cầu lão tổ tông phù hộ, sống thêm vài ngày đi.
" Tráng hán trợn trắng mắt, "Muốn ăn thì lo lót cho cai ngục đi.
"Chỉ cần nỡ bỏ tiền ra, cai ngục liền lo ngày ba bữa.
Vẻ mặt Mộc Trọng Đức cứng đờ, trưởng tử của hắn tức giận lẩm bẩm, "Chúng ta có tiền thì còn có thể thấp giọng cầu người sao?"Đồ đáng giá đều bị tịch thu, nghèo chỉ còn lại một cái miệng.
Tráng hán cực kỳ không kiên nhẫn, "Vậy thì trông cậy vào bạn bè người thân đưa cơm cho các ngươi đi, chỉ cần bạc mở đường, chuyện gì cũng dễ thương lượng.
"Hắn lùa từng ngụm từng ngụm cơm vào miệng, dưới ánh mắt trông mong của người Mộc gia vây xem, thật sự ăn ra được cảm giác tự hào của sơn hào hải vị.
Hắn có, người khác không có, thật sảng khoái!Mộc Cẩm Dao hữu khí vô lực ngồi dựa vào tường, sắc mặt không được ửng hồng như bình thường, cả người cực kỳ khó chịu, "Tổ mẫu, đại cô cô cùng nhị cô cô sao còn chưa đến.
"Mộc lão thái thái cũng muốn hỏi, đã mấy ngày rồi.
Hai nữ nhi sao còn không xuất hiện.
Nhà chồng bọn họ đều có tiền có thế, bỏ chút tiền để cho bọn họ ở trong tù thoải mái hơn, chuyện này hắn không khó.
"Sẽ tới, có thể là tạm thời bị vướn chuyện.
"Lời này nói không được tự tin, ngay cả chính bà cũng không tin.
Mộc Vãn Tình ngồi ở góc thờ ơ lạnh lùng, ngay cả Tần Cối cũng có được mấy người bạn tốt, nhưng Mộc gia sao lại thảm như vậy, chẳng những không có người đến thăm, ngay cả người đưa cơm cũng không có.
Hay là tình huống của Mộc gia rất nghiêm trọng, mọi người đều bị dọa không dám xen vào.
Mộc Cẩm Dao vừa sinh ra đã được nâng ở lòng bàn tay, cẩm y ngọc thực, phong quang vô hạn, nào từng chịu khổ như vậy.
Mắt thấy không có