Không phải thức ăn dự trữ của nàng tiên cá mà là đối tượng để ngẫu phối
*
Vân Khê giật mình, tim đập loạn.
Cô dùng sức duỗi mạnh chân, thoát khỏi đôi tay kia, liều mạng rút về, sợ quái vật dưới nước sẽ kéo cô xuống.
Giây tiếp theo, áp lực ở mắt cá chân giảm bớt, nàng tiên cá nổi lên khỏi mặt nước và ném một con cá vào tảng đá bên cạnh hồ.
Một con cá còn sống, vây xanh, bụng trắng, mang dài, rộng sáu ngón tay, không có vảy, sau khi rời khỏi nước, thân vẫn nhảy lên, đuôi cá đập vào phiến đá phát ra tiếng "bạch bạch".
Cực kỳ tươi sống.
Đầu óc trống rỗng trong vài giây, Vân Khê vẫn bất động, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa nàng tiên cá và con cá.
Cơ thể có bản năng sợ hãi những sinh vật lạ lớn hơn mình, đây là nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong gen của cơ thể con người.
Trong tự nhiên, kích thước cơ thể lớn hơn có nghĩa là nguy cơ đe dọa tính mạng cao hơn.
Lần này nàng tiên cá không nhìn thẳng vào mắt cô nữa, thay vào đó là thoải mái bơi lội trong hồ nước.
Vân Khê dần lấy lại bình tĩnh, giác quan của cô chậm rãi trở lại, nhìn về con cá trên mặt đất.
Đó là thức ăn mà nàng tiên cá bắt được khi đi ra ngoài.
Là cho mình ăn sao? Mình có phải là thức ăn dự trữ mà cô ấy giấu trong hang không? Cô ấy đang cho mình ăn à? Cô ấy có định vỗ béo mình trước khi ăn mình không?
Nhìn thấy Vân Khê đang nhìn con cá trên mặt đất, nàng tiên cá cũng bơi đến, chăm chú nhìn Vân Khê, đôi mắt lấp lánh.
Vân Khê nhìn nàng, mơ hồ nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt nàng.
Nàng đang mong đợi điều gì? Nàng đang mong muốn cô ăn món cá này sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng có biểu cảm, có lẽ dây thần kinh trên gương mặt nàng cũng phong phú như con người.
Có phải cũng sẽ khóc, cười, buồn, giận giống như con người không?
Nghĩ đến đây, nội tâm sợ hãi của Vân Khê lập tức giảm bớt một chút.
Cô đã từng xem qua một giả thuyết —— rằng tổ tiên loài người đến từ nước.
Nếu giả thuyết về rắn giả được xác lập thì con người và tiên cá có thể đều có nguồn gốc từ cùng một tổ tiên, dòng dõi con người bị mất đuôi sau khi lên bờ, trong khi dòng dõi tiên cá sống dưới nước và giữ lại đuôi cá để thuận tiện cho việc bơi lội.
Vân Khê cố gắng sử dụng các lý thuyết khoa học hợp lý để giải thích sự tồn tại của sinh vật này, hy vọng có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong nội tâm mình.
Vượt qua nỗi sợ hãi, giữ bình tĩnh và tồn tại trong một môi trường xa lạ ở mức độ cao nhất có thể.
Thấy Vân Khê bất động, nàng tiên cá vươn chiếc đuôi dài khỏi mặt nước, đập vào đầu con cá trên tấm đá một tiếng "bụp".
Con cá nhỏ trên phiến đá bị cái đuôi lớn của nàng tát một cái, nhất thời im lặng.
Nàng tiên cá lại ném một con ốc xà cừ nhỏ khác lên khỏi mặt nước, vẻ mong đợi trên mặt càng rõ ràng hơn, nàng nhìn Vân Khê bằng ánh mắt cháy bỏng và tập trung.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ăn ốc xà cừ? Một con ốc xà cừ nhỏ như vậy có thể ăn được chỉ trong một hơi.
Vân Khê khó hiểu, vừa quan sát phản ứng của nàng tiên cá, vừa cẩn thận nhặt ốc biển lên xem.
Vỏ ốc màu trắng đục có những đường màu vàng ngỗng, đẹp như gợn nước nhưng bên trong không có thịt ốc nên không ăn được.
Nhìn thấy Vân Khê cầm lấy ốc xà cừ, nàng tiên cá hạ th@n trên nổi lên mặt nước, bơi tới bơi lui, tựa như rất vui vẻ.
Cơ thể của nàng hoàn toàn lộ ra trong nước, Vân Khê có thể nhìn thoáng qua toàn cảnh.
Phần thân trên của nàng gần giống với con người, mái tóc đen dài như rong biển bồng bềnh trong nước, gần như che kín lưng.
Làn da của nàng như ngọc trai quý, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong nước, chiếc đuôi cá màu xanh lam dài khoảng hai mét đang bơi trong nước, đung đưa lên xuống, còn vây đuôi phượng giống như ống tay áo vuốt mây, tao nhã và thanh lịch.
Đẹp đến nghẹt thở, Vân Khê bỗng nhiên có cảm giác như một giấc mơ hư ảo.
Cô không biết liệu đó có phải là ảo ảnh hay không, nhưng màu da của nàng dường như nhạt hơn ở vùng nước nông và màu xanh của đuôi trở nên sống động hơn.
Vân Khê nghĩ đến cá heo.
Cá heo cũng sẽ điều chỉnh màu sắc và độ bóng của da theo ánh sáng trong nước, nhạt hơn ở vùng nước nông và tối hơn ở vùng nước sâu.
Trong quá trình ngẫu phối, màu sắc cơ thể và làn da sẽ sáng hơn để tăng sức hấp dẫn tình d*c.
Nàng tiên cá đang bơi trong nước đột nhiên bơi đến trước mặt Vân Khê, nửa người nhô lên khỏi mặt nước, hai tay ôm chặt đầu gối Vân Khê, mái tóc dài ướt át dính vào mặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Khê, ánh mắt rất ôn hòa, sắc mặt có chút hồng hào, trong cổ họng phát ra những tiếng "a a a a" nhẹ, chiếc đuôi cá dài ngoằn ngoèo trong nước.
Hương thơm của cây xô thơm và muối biển thoang thoảng, bàn tay đặt trên đùi lạnh ngắt, mềm mại như không xương, thấm đẫm nước ẩm.
Cơ thể Vân Khê cứng đờ, ngồi trên tảng đá bên cạnh, cố kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của nàng, do dự hết lần này đến lần khác, rồi mở miệng nói với nàng:"Cô, cô có thể nói chuyện được không?"
Người cá không trả lời, tiếng "a a a a" trong họng ngày càng lớn, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn, dường như không hề có chút hung hãn.
Dù nàng có hiểu hay không, Vân Khê vẫn không thay đổi, tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng: "Đừng ăn thịt tôi..."
"Thịt người không ngon."
"Nghe nói rất chua."
Nàng tiên cá vẫn không lên tiếng, nhìn xuống bắp chân Vân Khê, dùng đôi bàn tay lạnh lẽo vuốt v e qua lại, như tò mò: Tại sao cô không có đuôi mà chỉ có hai chân.
Vân Khê quan sát tay của nàng.
Mười ngón tay giống như con người, nhưng móng tay cứng, dài và sắc nhọn, dường như chỉ cần vuốt nhẹ, cũng có thể dễ dàng cắt xuyên qua cổ họng và bụng cô, lôi nội tạng cô ra.
Đang quan sát, đột nhiên có một tiếng "rầm" lớn vang lên, nàng tiên cá đứng dậy nhảy từ hồ vào bờ, nước bắn tung tóe, lập tức làm ướt Vân Khê.
Nàng thật sự có thể lên bờ...
Cuối cùng quần áo đã khô một nửa lại bị làm ướt, Vân Khê cũng không dám phàn nàn.
Điều đáng sợ hơn chiếc áo ướt dính vào người là chiếc đuôi quấn quanh eo như lời tuyên bố về quyền sở hữu.
Nhìn thấy đuôi cá và vảy của nàng lại đến gần, hô hấp Vân Khê cứng đờ.
Nàng tiên cá dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Khê.
Vân Khê nuốt nước bọt, không khỏi tò mò đưa tay ra, chạm vào vảy của nàng.
Cứng như đá.
Cô chạm vào đuôi nàng tiên cá và quan sát phản ứng của nàng tiên cá.
Nàng tiên cá giơ vây đuôi lên, liếc nhìn cô rồi để cô chạm vào, tiếng "a a" trong cổ họng trở nên nhẹ hơn, dường như cảm thấy rất thoải mái khi được chạm vào.
Vân Khê nhớ rằng khi cô chạm vào đầu con mèo con bên đường, mèo con cũng sẽ phát ra âm thanh "gừ gừ" tương tự.
Nhìn kỹ, cô thấy đôi tai của nàng tiên cá nhọn giống như yêu tinh trong phim, phía sau tai có một cơ quan màu xanh nhạt giống như mang cá.
Vân Khê từng đọc một bản tin nói rằng hầu hết các cơ quan của con người đều có thể truy nguyên từ tổ tiên của loài cá, chẳng hạn như răng, hàm, v.v.
Sau khi phát hiện hóa thạch cá cổ, các nhà nghiên cứu động vật có xương sống cổ đại và con người cổ đại cũng đưa ra giả thuyết —— Nguồn gốc tiến hóa của tai giữa con người có thể ban đầu là mang cá nên tai con người ngày nay không có chức năng hô hấp nhưng vẫn có thể thông với khoang miệng.
Nàng tiên cá nhìn Vân Khê, rồi lại nhìn con cá trên mặt đất, sau đó nàng nhặt con cá lên, dùng móng tay sắc nhọn cắt vây và lưng cá, lấy nội tạng ra, xé da, dễ dàng xé nát con cá thành hai mảnh, sau đó cho vào ao lắc cho sạch máu rồi xé thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi xử lý xong cá, nàng đưa một miếng vào miệng Vân Khê.
Hành vi này giống như được nàng cho ăn và nuôi dưỡng hơn.
Nàng muốn vỗ béo cô và ăn cô như một món ăn dự trữ đúng không?
Vân Khê không biết trước đó mình đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, cô lại khám phá hang động, lúc này thật sự đã rất đói bụng.
Cô im lặng một lúc rồi ngơ ngác mở miệng, cắn con cá vào miệng.
Thà được cho ăn no rồi mới bị ăn còn hơn là chết đói bây giờ.
Suy cho cùng, chỉ khi đã no thì mới có sức lực để trốn thoát.
Vân Khê không biết mình đang ăn loại cá gì, sáu tháng nay cô lang thang trên biển,