Gần gũi hơn với Thương Nguyệt
*
Thương Nguyệt ôm lấy Vân Khê, trong cổ họng phát ra những tiếng a a gấp gáp.
Vân Khê cau mày, đầu lưỡi tê dại, dường như không cảm giác được nó tồn tại, tứ chi cũng không phát huy được chút sức lực nào.
Cô nằm trong lòng Thương Nguyệt, nhìn trời xanh mây trắng trên đầu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình sắp bị trúng độc chết sao? Nếu mình chết, vậy cũng xem như là một sự giải thoát...
Gần đây cô hiếm khi nghĩ đến cái chết, gần như không muốn chết.
Cô chỉ muốn sống tốt.
Thỉnh thoảng khi nhìn thấy một vách đá, cô sẽ nghĩ đến tình huống bi thảm khi nhảy xuống. Nhìn thấy biển, cô nhớ lại cảm giác khó chịu ở miệng và vòm họng khi bị đuối nước. Nhìn thấy ngọn lửa đang cháy, cô sẽ nghĩ đến nỗi đau bị mặt trời thiêu đốt...
Những cái chết bất thường đó quá đau đớn, cô không muốn nghĩ đến chúng.
Nhưng nếu chết như thế này, xem ra cũng không tệ, sẽ không chịu quá nhiều đau đớn, nhưng cơ thể sẽ có hơi cứng ngắc và tê dại.
Trong lòng Vân Khê rất bình yên, thậm chí cô còn mơ hồ mong chờ cái chết đến.
Thương Nguyệt lo lắng nhìn cô.
Không biết nàng đã lo lắng cho cô như thế này bao nhiêu lần rồi.
Nếu lần này cô thật sự chết, Thương Nguyệt sẽ không cần phải lo lắng cho cô nữa, đây là một sự giải thoát cho Thương Nguyệt sao?
Không chắc lắm.
Dù sao đối với cô, cái chết cũng là một loại giải thoát.
Không biết là tác dụng tâm lý hay tác dụng của thuốc, Vân Khê đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Mặt trời trên đầu khiến cô choáng váng, những âm thanh xung quanh dần biến mất, giọng nói ríu rít của Thương Nguyệt càng ngày càng nhỏ.
Thương Nguyệt đột nhiên cúi xuống, đưa má sát lại gần cô, há miệng li3m lưỡi cô giống như nàng đã từng li3m vết thương.
Nhìn gương mặt đột nhiên phóng to, Vân Khê khẽ giật mình.
Đầu lưỡi không có cảm giác, nhưng trên môi vẫn có cảm giác, mềm mại ẩm ướt chạm vào.
Vân Khê không có cách nào mở miệng phản kháng.
Cô đưa tay đẩy vai Thương Nguyệt, trong cổ họng phát ra mấy tiếng a a ô ô, chỉ về phía dòng sông.
Muốn cứu cô thì phải cho cô uống nước, chỉ li3m lưỡi cô thì có ích gì?
Thương Nguyệt lập tức hiểu ý của cô, đưa cô ra sông và cho cô uống nước.
Khi nước đến miệng, Vân Khê nhổ ra không nuốt, sau đó chỉ đơn giản lật người, nằm trên bờ sông, há miệng để nước rửa sạch má, môi và đầu lưỡi.
Tắm rửa một lúc lâu, nửa người cô đầy nước, thậm chí còn sặc ho khan mấy lần, cuối cùng cũng lấy lại được chút cảm giác ở đầu lưỡi.
Thương Nguyệt ở bên cạnh há miệng phát ra một tiếng a a ô ô, đồng thời đưa tay nhéo nhéo đầu lưỡi của mình.
Có vẻ như lưỡi của nàng cũng bị tê rồi...
Vân Khê nhìn nàng, không biết vì sao lại mỉm cười, sau đó vươn tay mở miệng nàng, đẩy nàng xuống nước, để nước rửa sạch miệng nàng.
Mỗi người một cá uống nửa bụng nước, nằm trên tảng đá, đưa tay véo chiếc lưỡi tê dại của mình.
Vân Khê không bị trúng độc chết.
Cô nằm trên đá phơi nắng một lúc, cơn chóng mặt dần biến mất, nhưng đầu lưỡi vẫn có chút tê dại.
Sau khi Thương Nguyệt li3m lưỡi cô, lưỡi của nàng cũng tê dại.
Nhưng Thương Nguyệt hồi phục nhanh hơn cô, mười phút sau, Thương Nguyệt đã có thể nói chuyện.
Thương Nguyệt há to miệng gọi tên cô: "Vân, Khê..."
Vân Khê liếc nhìn Thương Nguyệt, phát ra tiếng ừm trong cổ họng.
Thương Nguyệt lại mở miệng, liên tục gọi "Vân Khê".
Khi nàng gọi, Vân Khê lập tức đáp lại. Phát ra âm tiết đơn ừm, không cần dùng đến đầu lưỡi.
Đầu lưỡi Vân Khê không thể cử động, ước chừng qua một tiếng mới có chút cảm giác. Dần dà, đầu lưỡi cô khôi phục lại trạng thái có thể dẹt cuộn tròn.
Vân Khê muốn nói chuyện, lại phát hiện bản thân có hơi ngọng.
Cô nhanh chóng ăn một miếng khoai lang khô, có vị như kẹo cao su, không có cảm giác ngon miệng.
Vân Khê than thở trong lòng: Chẳng lẽ mình sẽ mất đi vị giác sao?
Sống ở một nơi như thế này đã đủ khó khăn rồi, nhưng nếu lại mất đi vị giác thì những ngày sắp tới sẽ quá nhàm chán.
Cô nhìn số thảo dược còn lại, muốn vứt chúng đi.
Nhận thấy mình không bị trúng độc, cơ thể đang dần hồi phục, cô đột nhiên không còn chút mong đợi cái chết nữa.
Thà chết tử tế còn hơn sống.
Cô không còn dám dễ dàng thử những loại cỏ không rõ nguồn gốc này nữa vì sợ một ngày nào đó mình sẽ bị đầu độc chết.
Nhưng cuối cùng cô lại miễn cưỡng vứt bỏ số thảo dược đó.
Chất độc của loại cỏ này rất mạnh, chỉ cần một chút cũng có thể làm cô tê lưỡi, choáng váng, nếu dùng lên động vật khác, sẽ làm tê liệt bất kỳ con vật nào.
Vân Khê quyết định thu thập loại thảo dược này và hái thêm.
Trong một tháng kể từ khi rời động, lần đầu tiên Vân Khê bị đau bụng tiêu chảy, sau đó bị ngã và bong gân, hiện tại lưỡi đã bị nhiễm độc, mất đi vị giác.
So với mùa đông ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, làm đồ thủ công nhàn rỗi buồn chán thì những ngày sau khi rời hang vô cùng khó khăn và gian khổ.
Vào mùa hè và mùa thu, mặc dù cô vẫn còn một vài trở ngại tâm lý phải vượt qua, nhưng phạm vi hoạt động của cô lúc đó cơ bản là ở cửa động, ngoài đan lát, cô còn thu thập trái rừng, làm đồ nấu chín, làm bột trái cây, hầu như không có rủi ro gì, chỉ cần suy nghĩ một chút là được.
Mùa xuân năm nay, Vân Khê cảm thấy không vui mấy.
Nhưng cô cảm thấy đó là một bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Nếu cô muốn có được khả năng sinh tồn độc lập, cô không thể mong đợi cuộc sống của mình sẽ quá thoải mái.
Hiện tại Thương Nguyệt vẫn ở bên cạnh cô, có thể bảo vệ cô. Tương lai cô và Thương Nguyệt sẽ sống riêng, cô sợ mình sẽ gặp càng nhiều thử thách mà mình không biết và nguy hiểm.
Thà vượt qua bãi mìn ngay bây giờ và rút ra bài học kịp thời còn hơn là phạm sai lầm sau này.
"Vân Khê." Thương Nguyệt gọi cô.
Lưỡi của Thương Nguyệt đã hoàn toàn hồi phục, lời nói của nàng không còn bị cứng lưỡi nữa.
Vân Khê ừm một tiếng, nhìn nàng, xoa xoa tóc nàng.
Ánh nắng chiếu lên hàng mi dài của nàng tạo thành bóng tối, đôi mắt xanh nhạt nhìn thẳng vào cô, có chút lo lắng.
Vân Khê mở miệng, nói với nàng: "Không sa... Đừng lo lắng..."
Chỉ là cô không thể nói lưu loát với cách phát âm uốn lưỡi của mình, khi ăn không có cảm giác gì về mùi vị, chắc chỉ là tạm thời thôi...
Thương Nguyệt gật đầu nói: "Được."
Vân Khê lại vuốt tóc nàng.
Nàng ngày càng có khả năng hiểu được ngôn ngữ của con người, ngay cả khi không hiểu được toàn bộ câu, nàng vẫn có thể đoán được ý nghĩa chung dựa trên một hoặc hai từ mà mình hiểu.
Mùa xuân năm nay, giữa cả hai đã có sự giao tiếp suôn sẻ hơn.
Thương Nguyệt có thể là sinh vật duy nhất trên thế giới có thể giao tiếp với cô.
Vân Khê cũng không thể tránh né, cảm thấy trái tim mình càng gần Thương Nguyệt hơn.
*
Buổi tối, Vân Khê không còn nói ngọng, lúc ăn tối, cô phát hiện khứu giác của mình cũng đã khôi phục.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hương vị đồ ăn ở thế giới này không ngon bằng đồ ăn ở thế giới loài người trước đây, nhưng nếu cô vĩnh viễn mất đi vị giác thì sẽ giống như mất đi màu sắc của thế giới này, trước mắt sẽ chỉ có hai màu trắng đen.
Vân Khê không thể tưởng tượng được mình phải tuyệt vọng đến mức nào.
Ngày hôm sau, Vân Khê cõng chiếc giỏ trên lưng, nhặt dụng cụ, cùng Thương Nguyệt đi vào rừng rậm.
Thời tiết ngày càng ấm áp, động vật trong rừng ngày càng nhiều, những con rắn ngủ đông cũng dần thức giấc.
Thương Nguyệt cõng nàng trên lưng đi vào rừng rậm, có lúc đột nhiên dừng lại.
Cô hỏi Thương Nguyệt: "Sao thế?"
Mũi Thương Nguyệt giật giật, nhưng không nói một lời. Nàng đi đến một gốc cây, thò tay vào trong hốc, lôi ra một con rắn to bằng cánh tay.
Đồng tử của Vân Khê trừng to.
Thương Nguyệt tóm lấy đuôi của nó, đập mạnh mấy cái xuống đất, con rắn vừa mới tỉnh dậy cứ như vậy chết đi.
Thương Nguyệt a a một tiếng, đưa con rắn đã bị đập nát đầu cho Vân Khê xem. Vân Khê nhìn thấy lập tức tê cả da đầu, rít lên một tiếng, ôm xác con rắn ném vào trong giỏ trên lưng.
Cô sợ hãi nhưng không muốn vứt nó.
Cả người của rắn gần như là báu vật, da rắn có thể thuộc da, thích hợp mặc vào mùa xuân hạ. Mật rắn có thể dùng làm thuốc thanh nhiệt, giải độc, xua gió, ẩm ướt. Thịt rắn được nướng chín để ăn, răng rắn cũng có thể được thu thập và sử dụng làm đinh.
Khi đang đi, cô gặp hai con rắn có đuôi quấn vào nhau.
Vân Khê cũng nhìn thấy.
Là hai con rắn đang giao phối.
Rắn giao phối vào mùa xuân và đẻ trứng vào mùa hè.
Sau một thời gian, Thương Nguyệt có lẽ sẽ có thể kiếm được rất nhiều trứng rắn.
Da đầu Vân Khê tê dại khi nghĩ đến khả năng có một con rắn nhỏ chui ra từ trứng rắn nàng lấy ra.
Thương Nguyệt lén nhìn những chiếc đuôi đan chặt vào nhau của chúng qua tán cây, sau đó không thương tiếc nhặt chúng lên đập đầu vào thân cây, để lại một vệt máu.
Khi chết, hai con rắn vẫn có đuôi quấn chặt vào nhau.
Thương Nguyệt nhặt chúng lên, tò mò nhìn chằm chằm vào đuôi của chúng.
Vân Khê che mắt nàng lại: "Không phù hợp với trẻ con, đừng nhìn đừng nhìn."
Thương Nguyệt không hiểu thành ngữ, nhưng lại