Không bài xích nụ hôn của nàng tiên cá chút nào
*
Thương Nguyệt ngậm môi dưới như ngậm một viên kẹo, nhẹ nhàng li3m.
Hương thơm của cây xô thơm và đại dương phả vào mặt cô, cảm giác mềm mại trơn trượt rõ ràng đến mức toàn thân Vân Khê trở nên cứng đờ, các ngón chân không khỏi cong lên.
Thương Nguyệt sợ đè nặng Vân Khê, vừa hôn môi vừa dang rộng hai tay, đỡ người cô, vuốt v e chóp mũi cô đầy trìu mến, nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt xanh trong veo, phát ra những tiếng a a a a, như thể đang chờ đợi lời khen ngợi của cô.
Cô bị đè dưới thân Thương Nguyệt, không cảm thấy nặng nề gì, chỉ cảm thấy hai chân mình quấn chặt quanh đuôi Thương Nguyệt, cảm nhận được sự chạm vào cứng rắn và lạnh lẽo của lớp vảy.
Cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt trên môi vẫn còn, cô hỏi: "Cô học ở đâu thế?"
Điều này giống như biết rõ còn cố hỏi.
Cô nhóc này ban ngày nhìn thấy hành động hôn của con khỉ trên cây nên đã học hỏi và áp dụng lên cơ thể cô.
Thương Nguyệt há miệng, phát ra tiếng chi chi chít chít.
Đây là tiếng kêu ban ngày của loài khỉ, nàng có khả năng bắt chước lời nói của các loài động vật khác và có thể bắt chước gần giống như đúc.
Nàng trả lời câu hỏi của Vân Khê một cách nghiêm túc.
Nói xong, nàng lại ấn môi mình vào môi Vân Khê.
Nàng không có động tác gì nữa, chỉ bám víu, hoặc li3m, cũng không biết nhắm mắt lại như thế nào. Nàng nhìn thẳng vào Vân Khê, quan sát biểu cảm của Vân Khê, thỉnh thoảng chớp mắt biểu hiện sự thân thiện.
Đôi môi của con người đối với nàng mà nói rất ấm áp, rất mềm mại, mềm mại đến ngứa ngáy, khi áp vào, nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào má mình, ngực trái đột nhiên nhảy lên mãnh liệt, thế giới quay cuồng, có chút choáng váng, kh0ái cảm tràn ngập trong đầu, đầu óc không thể suy nghĩ được gì nữa, cơ thể như được bao bọc trong làn nước êm đềm, thoải mái và dễ chịu.
Hôn xong, nàng dùng ánh mắt ướt át nhìn Vân Khê, sắc mặt Vân Khê có chút ửng đỏ.
Đầu óc Thương Nguyệt tỉnh táo hơn một chút. Nàng tựa đầu vào ngực Vân Khê, lại nghe được âm thanh thình thịch thình thịch kia.
Nàng a a một tiếng.
Tâm tư Vân Khê rối bời, không hiểu được tiếng a a đó có ý nghĩa gì.
Tất cả những gì cô biết là cô không hề từ chối nụ hôn của nàng tiên cá, thậm chí còn tận hưởng nó, không khỏi muốn nụ hôn sâu hơn.
Phản ứng cơ thể cô còn thành thật hơn nhận thức của cô, cảm giác thoải mái dễ chịu khi hôn không thể lừa mình dối người.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Nguyệt.
Đôi mắt ấy quá trong trẻo, tràn đầy sự chân thành và đê mê.
Thương Nguyệt lại kêu a a, như muốn thu hút sự chú ý của Vân Khê.
Vân Khê ngước mắt nhìn Thương Nguyệt.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Thương Nguyệt nhịn không được lại đặt môi mình lên môi Vân Khê.
Vân Khê không chủ động đáp lại nụ hôn của nàng, cũng không từ chối sự tiếp cận của nàng.
Nhưng đêm nay, lần đầu tiên Vân Khê không tránh né kỳ động d*c của Thương Nguyệt, mà giống như ngày đầu tiên, an ủi nàng.
Ngày hôm sau, khi hai người đang ngồi xổm bên hố nước đánh răng, Thương Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Vân Khê, không rời mắt.
Cái gọi là đánh răng thực chất là nhai cành cây và hoa bạc hà, mùa đông Vân Khê thử làm hai cái bàn chải đánh răng nhưng không thành công, khoan lỗ quá tốn công, nếu không phải làm bàn chải đánh răng quá tốn công, cô cũng có thể đốt đất làm vài hộp đựng.
Nhai cành cây sẽ dễ dàng hơn, cô quá lười để làm việc đó.
Hiện tại, Vân Khê sẵn sàng khám phá, săn bắn trong rừng rậm bên ngoài hơn những nhu cầu thiết yếu hàng ngày này.
Khả năng săn mồi của cô ngày càng được nâng cao, tiếp theo, cô cần phải nhanh chóng tìm được một môi trường sống thích hợp và di chuyển ra khỏi hang động.
Đông đi xuân đến, tiết trời trở nên ấm áp lành lạnh, mọi nơi đều có sương mù mênh mông, ẩm ướt.
Hôm đó là ngày có gió phương Nam nên hang động ẩm ướt hơn trước, những giọt nước ngưng tụ trên bề mặt tường đá.
Môi trường sống ẩm ướt khiến cô ho ngày càng thường xuyên, có lúc nửa đêm nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy cổ họng nhột nhột, sau đó ho liên tục khiến cô tỉnh giấc.
Cô lo lắng mình có thể mắc bệnh viêm phổi hoặc viêm phế quản.
Vùng da ở cánh tay và đùi thỉnh thoảng có cảm giác ngứa ngáy, khi gãi sẽ xuất hiện một số nốt mụn nhỏ màu đỏ.
Cô nghiền bột talc ra và thoa lên da, mụn nhọt nhanh chóng biến mất.
Chỉ có Vân Khê mới có những triệu chứng này, còn Thương Nguyệt vẫn khỏe mạnh như ngày nào.
Thương Nguyệt sống rất thoải mái trong môi trường ẩm ướt này.
Vân Khê có chút ghen tị với Thương Nguyệt.
Cô đã nhiều lần nghĩ rằng nếu được trở thành nàng tiên cá thì thật tuyệt, để có thể thích nghi tốt với môi trường ở đây.
Lần này, một suy nghĩ khác lần đầu tiên lóe lên trong đầu cô——
Không chỉ có khả năng thích ứng tốt với môi trường mà còn có thể...
Có thể ở bên nàng tiên cá.
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cô trong một giây ngắn ngủi, rồi bị cô ném ra khỏi đầu.
Để tồn tại, Vân Khê đã tự cho mình rất nhiều lời khuyên tâm lý và tư vấn tâm lý: Hạ thấp cảnh giác và đến gần nàng tiên cá bao gồm việc ám chỉ rằng cô đang thích nghi và thích môi trường ở đây, nhưng không bao gồm việc thích một loài khác.
Nếu đúng là tiềm thức đã vô thức khiến cô nảy sinh một số suy nghĩ nguy hiểm, thì cô cảm thấy sau này có thể ám chỉ bản thân rằng cô không còn phải cố ý lấy lòng và đến gần đối phương nữa, không còn nghiên cứu mọi hành động của đối phương, đặt đối phương ngang hàng, đối xử với Thương Nguyệt như một người bạn.
*
Vân Khê đã quyết định không lấy lòng Thương Nguyệt, nhưng trong lòng cô vẫn có ý định làm xà phòng.
Cô tự nhủ rằng ý tưởng này không phải để lấy lòng Thương Nguyệt hay làm Thương Nguyệt vui vẻ, cô chỉ muốn làm một món quà để báo đáp Thương Nguyệt đã chăm sóc cô.
Nguyên lý làm xà phòng đã được học ở môn hóa