Nghiêm Minh khẽ mỉm cười: “Anh Triệu bảo tôi đến giúp đỡ, bên cô cần gì đều có thể phân phó tôi.
”
Lương Hạnh sững ra, tâm tư trùng trùng.
Anh chắc chắn cô sẽ từ chối Hướng Hoành Thừa, biết cô bây giờ thiếu người, cho nên tìm một người đến giúp đỡ?
“Anh ấy còn nói cái gì với anh?”
Nghiêm Minh nhàn nhạt nói: “Anh Triệu nói, cô bận thì không cần gọi điện cho anh ấy, chuyện cảm ơn cũng không gấp, bất kể như thế nào, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đã, những chuyện khác về sau có thể nói thêm, dù sao sức khỏe của ba cô quan trọng nhất.
”
“! ”
Nói cảm ơn?
Lương Hạnh mím chặt môi.
Anh ngược lại hiểu rõ tâm tư của cô, cơ hội từ chối cũng không cho cô, trực tiếp lấy sức khỏe của ba cô ra nói chuyện.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc, có thể giúp tôi điều ra bệnh viện tốt nhất Nam Thành có những nơi nào.
”
Nghiêm Minh gật đầu: “Được, tôi bây giờ đi.
”
Anh ta nói xong thì đi, đột nhiên lại khựng lại, nói: “Đúng rồi, anh Triệu còn nói, bảo cô chăm sóc tốt chính mình.
”
Lương Hạnh: “! ”.
Truyện Teen Hay
“! Ừm, tôi biết.
”
Mãi đến khi người đó rời đi, cô mới từ trong dòng suy tư hoàn hồn lại, cụp mắt, xoay người đi về.
Đoán bên phía Triệu Mịch Thanh cũng là một mớ bòng bong, cô không có gọi điện, hơn nữa, anh nói cũng đúng, bất luận như thế nào, trước tiên giải quyết trước mắt đi rồi nói.
Chuyện của ba cô trừ mấy người này biết, bên ngoài vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, một ngày sau, người đến bệnh viện thăm, ngoài ngục trưởng, gần như không có một ai cả.
Luật sư Nhạc khi giao tài liệu thuận đường qua thăm, lại vội vàng rời khỏi, về sau, người đến nhiều nhất chính là Nghiêm Minh.
Anh ta gần như túc trực ở bên ngoài, ngay cả chuyện mua cơm cũng thầu luôn.
Đêm đã khuya, Lương Hạnh vẫn không có chút buồn ngủ, để mẹ Lương ngủ bên cạnh giường bệnh, cô ngồi trên ghế ôm hai đầu gối suy nghĩ cái gì đó.
Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng động, khiến cô giật mình, vội vàng đứng dậy đi ra xem.
Mở cửa ra, hai ánh mắt chạm nhau, cơ thể của cô bỗng rung lên.
Giống như cảm giác tối hôm đó anh đột nhiên xuất hiện ở cửa khách sạn, trái tim đập rối loạn đập thình thịch, giống như đang nằm mơ.
Cô ngây ngốc nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh, anh sao có thể vào đây?”
Cửa không phải có cảnh ngục trông chừng hay sao?
Anh điềm nhiên nói: “Tôi nói với bọn họ tôi là chồng trước của em, kiểm tra thân phận thì vào rồi.
”
“! ”
Chồng trước, anh thật sự nói ra được.
Lương Hạnh lúng túng nói: “Muộn như vậy rồi, anh đến đây làm gì?”
“Không yên tâm.
” Anh nhàn nhạt nói, ôm vai cô, cất bước đi vào phòng bệnh, cơ thể cao to đứng ở bên cạnh Lương Hạnh khiến cô trông có hơi gầy yếu nhỏ bé.
Trong lòng Lương Hạnh khẽ động, khẽ đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Anh không phải bảo Nghiêm Minh đến rồi sao? Còn có gì không yên tâm nữa?”
“Tôi không yên tâm về em.
” Anh thản nhiên nói mấy từ, đi về phía giường, cúi đầu xem ba Lương.
Lương Hạnh ngây ngốc, thấy anh không động, bên tai dường như văng vẳng giọng nói của anh.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“! ”
Mười mấy giây cũng không có ai trả lời, lông mày của Triệu Mịch Thanh hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang cô, thấy cô đang ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt sẫm lại, đi tới, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Lương Hạnh bỗng hoàn hồn, đỏ ửng mặt, cúi đầu nói: “Á? Không, không sao.
”
Cô quay lại ghế ngồi tiếp tục phát ngốc, khẽ nói: “Bác sĩ nói, nếu như phẫu thuật thành công, hiệu quả tốt một chút có thể khôi phục bình thường.
Nhưng nếu như hiệu quả khôi phục không tốt, sợ cả nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn.
”
Triệu Mịch Thanh đứng đối diện cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của cô cuộn lại thành cục, ánh mắt sẫm lại: “Vậy em định thế nào?”
Cằm của Lương Hạnh tì vào đầu gối, nhìn ba