“Alo.” Giọng nói hơi khàn và hơi thở thô ráp truyền đến.
“Em… sao rồi?” Người đàn ông phía đầu dây bên kia dường như cảm nhận được điều gì đó, giọng nói lập tức ẩn chứa sự quan tâm.
Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của anh khiến Lương Hạnh an tâm hơn phần nào: “Tôi không sao, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì thế?”
“Tôi định hỏi em đã về chưa.” Đương nhiên, nhiều hơn cả là anh muốn được nghe giọng của cô.
Nhưng khi nghe thấy rồi, anh chợt cảm nhận được sự run rẩy, sợ hãi trong giọng nói của cô.
Rốt cuộc ban nãy cô đã gặp phải chuyện gì?
“Đã trên đường về nhà rồi.”
Lương Hạnh đặt điện thoại xuống, kết nối bằng tai nghe bluetooth, sau đó tiếp tục lái xe về phía trước.
“Lương Hạnh, có phải ban nãy em đã xảy ra chuyện gì hay không?” Triệu Mịch Thanh vẫn rất nghi ngờ.
Lương Hạnh hít mũi một cái, giọng nói lập tức trở lại vẻ trầm tĩnh, cô bình thản cười: “Thật sự không sao cả.
Có thể là gần đây mệt quá, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Sau đó, cô chuyển chủ đề, hỏi anh: “Anh vẫn đang tăng ca à?”
“Tôi cũng vừa xong, thu dọn một chút rồi sẽ trở về.”
Nghe vậy, Lương Hạnh nhíu mày, nói: “Đừng suốt ngày thức đêm như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.
Không phải anh có rất nhiều cấp dưới sao? Cần gì phải ôm đồm mọi việc như thế?”
“Được.” Người đàn ông không hề bao biện mà vô cùng nghe lời đáp lại cô.
Lương Hạnh ngẩn ra sau đó gò má trở nên nóng bừng, cũng may hiện giờ anh không ở trước mặt cô.
“Vậy… vậy anh mau về đi.
Tôi vẫn đang lái xe, cúp điện thoại đây.” Cô căng thẳng đến mức nói lắp, vội vàng nói xong sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc công ty Long Đằng, dưới ánh đèn sáng, người đàn ông đặt điện thoại xuống, ánh mắt tối sầm, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ về phản ứng khi cúp điện thoại của cô.
Lát sau, anh gọi điện thoại cho Nghiêm Minh.
“Tổng Giám đốc Triệu.”
Triệu Mịch Thanh im lặng mấy giây, sau đó lên tiếng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Nghiêm Minh, ngày mai cậu cử hai người của mình đến chỗ Lương Hạnh.
Đừng nói cho cô ấy biết, cũng đừng quá gấp gáp, chỉ cần cho tôi biết vị trí của cô ấy mọi lúc mọi nơi là được.”
“Vâng thưa Tổng Giám đốc.” Nghiêm Minh không có bất cứ nghi ngờ nào, dứt khoát đồng ý.
Nghiêm Minh cúp điện thoại chưa được bao lâu, Lương Hạnh đã đi đến bệnh viện.
“Cô Lương.”
Lương Hạnh cảm kích nhìn anh ta, nói: “Anh Nghiêm, vất vả cho anh rồi.
Anh hãy trở về nghỉ ngơi trước đi.
Thời gian còn lại để tôi.”