Cả buổi sáng, trong lòng Lương Hạnh đều thấp thỏm bất an, cũng không có cách nào tập trung vào công việc được, cho tới giờ nghỉ trưa, ăn cơm xong, cô mới tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi mà đến phòng nhân sự.
“A? Quản lý Lương, cô có chuyện gì sao?”
Mấy nhân viên phòng nhân sự đang túm tụm nhỏ giọng tám chuyện, thấy cô vào đều đồng loạt im lặng, cười chào hỏi.
Lương Hạnh cười lại, xua xua tay: “Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi, tôi chỉ tới tìm vài thứ thôi.
”
Mấy người quan tâm hỏi han vết thương trên trán cô, sau đó lại tiếp tục nhỏ giọng tám chuyện.
Lương Hạnh đi tới cạnh máy tính, tùy tiện gọi một người tới, thấp giọng nói: “Cô mở hệ thống ra, tôi kiểm tra tư liệu của một số nhân viên phòng tôi.
”
“Dạ được, chị đợi chút.
”
Nữ nhân viên ngón tay linh hoạt mở hệ thống, cười với cô: “Xong rồi.
”
“Ừ, cô đi chơi đi, tự tôi làm là được rồi.
” Lương Hạnh cười với cô ta, ngồi vào vị trí của cô ta.
Tùy ý lật xem một chút, đợi người phía sau đã rời đi, cô mở VNI gõ hai chữ Mục Điệp, do dự một giây, bấm nút enter.
Màn hình thoáng chốc nhảy chuyển ra một phần hồ sơ, hình chính diện, khuôn mặt anh tuấn xanh xao của cậu thiếu niên lộ ra vài phần ý cười nhàn nhạt.
Cô nhanh chóng dời ánh mắt tới bảng biểu, mặt không chút biểu cảm, sắc mặt chăm chú, ngón tay lăn chuột kéo xuống phía dưới.
Đại học Nam California, Mục Điệp thế mà lại là sinh viên đại học Nam California.
Toàn bộ hồ sơ rất dài, rất nhiều thành tích, anh ta gần như ưu tú về mọi mặt.
Càng kéo xuống càng chấn động, xem xong, cô lại nhanh chóng kéo trang về lại trên cùng, ánh mắt nhìn chăm chú cột người thân.
Ba không viết, cột mẹ chỉ ít ỏi vài chữ.
Thì ra anh ta theo họ mẹ.
Tắt máy tính rời khỏi phòng nhân sự, trực tiếp quay về phòng làm việc của mình, Lương Hạnh cũng chưa hết chấn động.
Với thành tích xuất sắc đó của anh ta, đến ứng tuyển bên Long Đằng ở Tấn Thành cũng hoàn toàn không cần lo lắng có được tuyển hay không, tại sao anh ta lại lựa chọn chạy tới một công ty nhỏ như Doanh Tín để làm thực tập sinh chứ, hơn nữa cũng không đúng với chuyên ngành của anh ta.
Mẹ anh ta!
Ánh mắt Lương Hạnh khẽ lóe, có liên quan tới mẹ anh ta?
Hít vào một hơi, cô bưng ly nước nhấp một ngụm, trấn tĩnh tâm tình, đi tới bên cửa sổ, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, sắc mặt có vẻ cực kỳ trầm trọng.
Trong lòng cô cũng không rõ tại sao mình lại để ý tới lời của anh ta như vậy, thậm chí còn chạy tới đó xem hồ sơ của anh ta, cuộc đời thăng trầm, ai cũng có nỗi khổ của mình, nhà cô cũng vậy, ba cô còn tham ô phải ngồi tù, tại sao cô cứ canh cánh trong lòng chuyện tự sát của mẹ anh ta như vậy.
Hơn nữa, cô cứ cảm thấy lúc anh ta nói những lời đó thì ánh mắt nhìn mình như che giấu thứ gì.
Nhưng cô không quen mẹ anh ta, chẳng lẽ mẹ anh ta rất giống cô?
Suy nghĩ này khiến Lương Hạnh cảm thấy cực kỳ hoang đường, nào sẽ máu chó như vậy, cô phiền não bóp trán, muốn đuổi những thứ rối tinh rối mù đó đi.
Bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Cô kinh ngạc, liếc nhìn cửa, sửa soạn lại tóc, khôi phục lại bình thường, giọng nho nhỏ: “Mời vào.
”
Cửa bị đẩy ra, một cái đầu thò vào, mở to mắt, hưng phấn cười với cô: “Chị Hạnh, chị mau ra đây.
”
“Sao vậy?” Lương Hạnh không hiểu, nghi hoặc hai giây mới cất bước đi ra.
Khu làm việc của phòng, đám người mặt đầy tò mò, còn có người mặc đồng phục đứng ở chỗ trống chính giữa! trong ngực ôm bó hoa hồng trắng thật to.
Ánh mắt Lương Hạnh biến đổi, cô cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút quen thuộc.
Anh chàng mặc đồng phục ôm hoa bước tới, lộ ra nụ cười mỉm nghề nghiệp: “Chào cô, cô là cô Lương Hạnh?”
“A! là tôi.
” Lương Hạnh có chút ngu ngơ nhíu mày.
Thượng Điền không phải đã nói sẽ không làm chuyện thế này sao?
Lần trước là hoa hồng đỏ, lần này trực tiếp đổi thành màu trắng rồi.
“Đây là hoa của cô, mời cô ký nhận.
”
Lương Hạnh không nhận, chỉ ngượng ngùng nhìn mọi người, kéo anh chàng ra ngoài: “Thật ngại quá, tôi có thể hỏi một chút, người đặt hoa họ gì không?”
“Xin lỗi, là nặc danh.
” Anh chàng xin lỗi gật đầu, lại đưa hóa đơn tới: “Thưa cô, cô ký tên đi.
”
Lương Hạnh