Triệu Mịch Thanh nhẹ nhàng nhìn cô: “Em đang nghi ngờ cái gì?”
“Em...” Ánh mắt Lương Hạnh khẽ di chuyển, đột nhiên hỏi: “Mục Điệp đâu?”
Mục Điệp đã ở bên cạnh cô lúc đó, cậu ấy có thể xác định được cô có bị sốt hay không.
“Cậu Mục đã trở lại công ty rồi, tôi nhờ cậu ấy đánh tiếng với người của công ty rồi.” Triệu Mịch Thanh lại ôm cô ngồi xuống, giọng nói trầm thấp đến gần dịu dàng: “Nếu không thoải mái, em nghỉ ngơi đi, những chuyện khác, tôi sẽ xử lý? "
Vẻ mặt Lương Hạnh nghiêm nghị, cô yên lặng nhìn anh, như thể vẫn đang suy nghĩ về những điều đó.
Một lúc lâu sau, cô trầm mặc hỏi: "Anh đưa tôi đến bệnh viện, những người Hàn tổng có biết không?"
“Không biết, tôi chỉ muốn quay lại gặp em mà không báo trước.” Người đàn ông trong mắt mang theo ý cười xoa xoa tóc cô.
Mỗi ngày ở Tấn Thành, tôi đều nghĩ xem làm sao để gặp em vào sáng hôm sau, tôi luôn vội vàng trở về ngay sau khi hoàn thành công việc của mình.
Trái tim Lương Hạnh nóng lên, vẻ mặt lạnh lùng không duy trì được, nhẹ nhàng chống tay vào ngực anh đẩy ra: “Tại sao càng ngày tôi càng cảm thấy anh là một kẻ mắc dịch, mỗi lần anh xuất hiện ở bên cạnh tôi đều có chuyện không tốt xảy ra, vậy nên anh có thể tránh xa tôi một chút được không?"
Người đàn ông nhíu mày, cười như không cười nhìn cô: “Tại sao mỗi lần em gặp nguy hiểm đều là tôi cứu em, nhưng em chưa bao giờ cảm ơn, lại còn hung dữ với tôi vậy nhỉ?”
Lương Hạnh nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh, trừng mắt nhìn anh: “Điện thoại của tôi đâu?”
Triệu Mịch Thanh thờ ơ nói: “Người nhà em tôi đã gọi điện thoại báo rồi, tôi cũng xin công ty cho em nghỉ phép luôn rồi, không cần điện thoại nữa, hoặc là giờ em nằm xuống nghỉ ngơi hoặc là đi cùng tôi ra ngoài ăn cơm.”
Lương Hạnh lập tức nổi giận: “Triệu Mịch Thanh, anh dựa vào đâu mà làm như vậy? Đó là điện thoại của tôi, tôi không đi ăn cơm cùng anh cũng không có tâm trạng nằm đây nghỉ ngơi, tôi muốn về nhà.”
Cô vẫn chưa hiểu chuyện ngày hôm qua, nhưng cô tin tưởng vào trực giác của mình, đó tuyệt đối không phải là một bữa ăn bình thường, đồ ăn và nước uống chắc chắn có vấn đề.
Triệu Mịch Thanh không biết, Mục Điệp chắc chắn phải biết điều gì đó.
Nếu cô thực sự bị chuốc thuốc vào đêm qua, làm sao cô có thể an toàn qua đêm đó được? Cô không phải là một đứa trẻ lên ba, huống hồ những điều đó ở chốn công sở không có gì mới cả.
“Được rồi, tôi đưa em về nhà.” Vẻ mặt của người đàn ông không có bất kỳ gợn sóng nào, vẻ mặt dịu dàng và tràn đầy nhẫn nại.
Ánh mắt của Lương Hạnh đột nhiên thay đổi: “Không phải nói tôi bị bệnh sao?"
Lúc trước cô bị sốt, anh lạnh lùng bắt cô đến bệnh viện.
“Hạ sốt rồi, vì em không muốn ở lại đây, em có thể về nhà nghỉ ngơi.” Triệu Mịch Thanh yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, không hề dao động.
Lương Hạnh mím đôi môi hồng, nhìn anh bằng một ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: "Anh nói dối tôi, tôi không hề sốt đúng khôn? Tối hôm qua tôi bị người ta chuốc thuốc."
Đôi mắt của Triệu Mịch Thanh tối sầm lại, duỗi tay qua kéo cô vào lòng mình, ôm chặt cô, đôi môi mỏng áp lên tai cô, trầm mặc nói: "Cho dù là sốt hay bị chuốc thuốc, bây giờ đều không sao rồi, những thứ khác tôi sẽ lo liệu, em không cần lo lắng về nó nữa.”
Lương Hạnh mím chặt môi, tâm trạng trùng hẳn xuống.
Quả nhiên chuyện tối hôm qua cô bị chuốc thuốc anh cũng biết.
Đây là lần đầu tiên cô và tên Hàn tổng đó gặp mặt, cho dù ông ta là người chuốc thuốc thì những chuyện khác lại là thế nào, chuyện cô mang thai không có mấy người biết cả.
Năm ngón tay út nắm chặt thành quyền, ánh mắt của cô càng thêm phức tạp, giọng nói mềm nhũn: “Mặc kệ kết quả như thế nào cũng phải nói cho tôi biết.”
Không thể không thừa nhận là những việc như thế này, ngoại trừ việc báo cảnh sát cô không biết nên làm gì cả, nhưng bên phía họ điều tra quá lâu, thủ tục lại nhiều, cô không có nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Triệu Mịch Thanh nở nụ cười yếu ớt: “Được.”
“Bây giờ có thể buông tôi ra chưa?” Lương Hạnh nhấc bàn tay đang đặt lên hông mình của anh ra, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dường như chợt nhớ tới điều gì đó, biểu