Phó Tuyết Thảo nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, trên mặt thoáng qua nụ cười đắc ý, chỉ nói rằng: “Anh Thanh vẫn chưa về, tôi dẫn cô đi dạo một vòng nhé.
”
“Lúc nãy khi lên đây, tôi đã thấy anh ấy về rồi, nhưng tôi cảm thấy, tôi không cần gặp anh ấy nữa.
”
Sau khi nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng Lương Hạnh cũng không khó chịu đến vậy, cô tháo chiếc nhẫn bỏng rát trên tay xuống, rồi đặt vào lòng bàn tay Phó Tuyết Thảo: “Chiếc nhẫn này là anh ấy mua tặng tôi, nhưng giờ tôi không cần giữ nó lại nữa, cô nhớ trả lại anh ấy giúp tôi.
”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lương Hạnh, sắc mặt Phó Tuyết Thảo ngày càng ảm đạm.
Cuối cùng, cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, rồi đặt vào hộp nhung, bên cạnh là chiếc nhẫn của Lương Hạnh.
Lúc hàng chuyển phát nhanh tới, cô ta đi lấy nó giúp anh, thấy trong hộp nhung đựng một chiếc nhẫn, còn là Tiffany nữa, nên không nhịn được lấy ra đeo vào tay, không ngờ cô ta vừa đeo vào, Lương Hạnh đã tiến vào.
Cô ta không nói chiếc nhẫn này không phải là Triệu Mịch Thanh tặng mình mà chỉ chọn im lặng, để Lương Hạnh hiểu lầm.
Chuyện này không thể trách cô được.
Lương Hạnh dắt Xuyến Chi rời khỏi tòa nhà Hòa Thái, cô vừa ra khỏi cửa đã gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Quý, anh cử người khác tới đây đi, tôi không thích hợp với việc đàm phán này, cũng không cần tiền nữa đâu.
”
Không đợi tổng giám đốc Quý nói gì, cô đã cúp máy.
Chỉ mười phút ngắn ngủi, từ lúc bước vào tòa nhà Hòa Thái đến lúc ra ngoài, nhưng Lương Hạnh lại thấy mình như trải qua một thế kỷ.
Xuyến Chi thấy vẻ mặt Lương Hạnh rất khó coi, thì đi tới ôm cô một lát, bàn tay nhỏ mềm mại lau khóe mắt cô.
“Dì không sao.
” Lương Hạnh mỉm cười, nhưng giọng nói lại hơi nghẹn ngào: “Cháu đói rồi đúng không, chúng ta đi ăn trưa nhé?”
Xuyến Chi gật đầu.
Lương Hạnh dẫn Xuyến Chi tới Pizza Hut, mặc dù cô bé kén ăn nhưng hình như không chán ghét nhà hàng này, cũng có thể ăn được pizza và mì.
Buổi trưa nhà hàng rất đông khách, còn có nhiều người đang đợi ở khu nghỉ ngơi, nên hơi ồn.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Lương Hạnh không muốn ăn lắm, Xuyến Chi thấy vậy liền đưa cho cô một miếng pizza.
Lương Hạnh cười miễn cưỡng, pizza đã tới bên miệng nhưng cô không hề cắn, thậm chí mùi hải sản nhàn nhạt này còn làm cô cảm thấy buồn nôn, cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Vì sáng nay cô chưa ăn gì nên toàn nôn ra nước.
Lương Hạnh hiểu rõ cơ thể mình, cô đã mơ hồ đoán ra được, cảm giác buồn nôn khác thường này là gì, mặt cô ngày càng tái nhợt.
Đợi Xuyến Chi ăn xong rồi, Lương Hạnh dẫn cô bé tới bệnh viện, rồi đi lấy số kiểm tra nước tiểu của mình.
Hai vạch màu đỏ trên que thử thai