“Tôi muốn hỏi chị là chị đã thức dậy chưa?”
Anh ta dừng lại một chút, lại lo lắng hỏi: “Có phải là thân thể của chị không thoải mái hay không, tôi thấy chiều ngày hôm qua kể từ khi chị vào phòng đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
”
Lương Hạnh thản nhiên nói: “Tôi không có gì phải lo lắng đâu, chỉ là ngày hôm qua quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút, mọi người chờ một lát nha, tôi đi sửa soạn một lát liền đi ra ngoài.
”
“Vâng, được rồi.
”
Cúp điện thoại, Lương Hạnh sờ lên cổ họng của mình, ưu sầu thở dài, vẫn là chậm rì rì bò dậy từ trên giường.
Mẹ nó, đau quá.
Lương Hạnh lại muốn mắng chửi người một lần nữa, bóp lấy cái eo đau nhức, tiện tay tìm quần áo rồi đi vào trong phòng tắm.
Soi gương trang điểm nhẹ, Lương Hạnh nghiêng đầu qua cẩn thận kiểm tra phần da thịt trần trụi từ cổ trở lên, cũng may là người đàn ông còn chừa lại chút lý trí không chà đạp da thịt của cô, nếu không thì cô mà gặp lại anh cô sẽ nhịn không được mà muốn đánh anh.
Ăn mặc chỉnh tề, lúc cô cầm lấy túi đi ra ngoài thì cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Triệu Mịch Thanh bước vào phòng, quét nhìn cô một chút, nhíu mày: “Trên người của em không đau à?”
Trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ đột nhiên lạnh lùng, nhìn anh chằm chằm, trong giọng nói tuôn ra một tia oan ức: “Đều tại anh hết đó, tôi đến đây để công tác, có không thoải mái thì cũng phải đi.
”
Người đàn ông kéo kéo khóe môi lập tức lộ ra cười dịu dàng, đi tới kéo cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Đúng vậy, đều là tại tôi, trước tiên ăn bữa sáng đi, một lát nữa tôi đưa bọn em đi.
”
Anh đặt bữa sáng ở trong tay lên trên bàn, mở nó ra.
Cơn giận của Lương Hạnh vẫn còn chưa tiêu tan, muốn nói là không ăn, nhưng mà sau khi anh mở ra nghe được mùi cơm lập tức nuốt nước miếng một ngụm.
Từ chiều ngày hôm qua đến sáng ngày hôm nay ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống, còn tiêu hao nhiều sức lực như vậy, không đói bụng mới là lạ đó.
Do dự cầm lấy đũa, cô bất tri bất giác kịp phản ứng là lúc nãy anh vừa mới nói gì, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông với bộ dạng khiêm tốn: “Anh nói cái gì? Bọn tôi?”
“Ừ.
” Người đàn ông cúi đầu sắp xếp lại bữa sáng ở trước mặt cho cô, tự nhiên nói: “Lúc nãy tôi đến đây đúng lúc gặp hai người bọn họ, đã chào hỏi rồi.
”
“! ”
Lương Hạnh nhìn một bên mặt anh tuấn của anh, trong lòng bỗng nhiên ngũ vị tạp trần, trải qua một đêm điên cuồng tối ngày hôm qua bây giờ cô có kiên cường đi nữa cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Có lẽ vừa mới bắt đầu là do bị ép buộc, nhưng mà sau khi vượt qua khoái cảm mất cả lý trí cô ngay cả kháng cự cũng không muốn kháng cự, cũng phân không rõ rốt cuộc là bị động hay là chủ động.
Bây giờ nhìn thấy anh thì có chút tức giận, có chút ủy khuất, cũng có chút chột dạ.
Cô cảm thấy anh muốn!
Người phụ nữ còn đang xuất thần không chú ý đến người đàn ông bỗng nhiên ngước mắt lên, tâm tư nơi đáy mắt bỗng chốc bị nhìn thấy, hoàn toàn căn bản không kịp thu hồi lại.
Cô hoảng hốt cúi đầu xuống giả vợ nghiêm túc dùng cơm.
“Lương Hạnh!" giọng nói của Triệu Mịch Thanh bỗng nhiên thay đổi, nhưng mà lại trở nên không phải là rất rõ ràng, gọi tên cô, ánh mắt cũng đong đầy cảm xúc.
Người phụ nữ cầm một cái bánh bao hấp đang muốn nhét vào trong miệng, hàm dưới bỗng nhiên bị người đàn ông bắt được, làm cho cô kinh ngạc thiếu chút nữa đã ném ra ngoài.
“Anh!”
“Nhìn tôi.
” Ánh mắt của người đàn ông trầm ngâm nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, mặt không đổi sắc nói: “Nói cho tôi biết lúc nãy em đang suy nghĩ cái gì.
”
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Hạnh chỉ muốn trốn.
“Tôi tôi! đói bụng! "
“Em đang nghĩ xem làm như thế nào để né tránh tôi có đúng không?” Người đàn ông nheo mắt lại, sắc mặt trầm như nước.
“! ”
Biểu lộ của người phụ nữ ngây người, đôi mắt không chớp một cái nhìn về phía anh, thậm chí còn có một loại cảm giác đáng yêu.
Nhưng mà trong lòng của cô lại hoàn toàn không bình tĩnh như bên ngoài, cô rất hoài nghi có phải là người đàn ông này có thuật đọc tâm.
Cô chỉ vừa mới suy nghĩ trong đầu một chút mà thôi, anh vừa nhìn đã hiểu rồi.
Cô cảm thấy tối ngày hôm qua có chút quá xúc động, cho nên trong lòng hơi loạn, dự định tự mình bình tĩnh lại một chút, gần đây không muốn gặp anh, nhưng mà còn chưa kịp áp dụng liền bị bóp chết rồi.
Cô chột dạ tránh né bàn tay của anh, lúng ta lúng túng nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có muốn trốn tránh anh.
”
Ánh mắt của người đàn ông tối sầm nhìn bộ dạng sụp mi mắt của cô, khôi phục lại sự trầm tĩnh: “Mặc kệ em có suy nghĩ như vậy hay không, Lương Hạnh, tôi quyết không cho phép.
Tôi có thể cho em thời gian để suy nghĩ lại chuyện phục hôn, những cái khác