Rất lâu sau đó Lương Hạnh mới đứng dậy, vẻ mặt bình thản đi vào bếp rửa bát sạch sẽ sau đó cho vào tủ khử trùng, cô thay quần áo, bước ra ngoài gara lấy xe, lái xe nửa tiếng đến công ty.
Các nhân viên trông thấy cô liền tới tấp chào hỏi: “Chào buổi sáng giám đốc Lương.
”
“Chào buổi sáng.
” Lương Hạnh mỉm cười, gật đầu đáp lại, cô bước vào phòng làm việc, cởi áo khoác rồi hỏi trợ lý: “Tổng giám đốc Quý đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang ở trong văn phòng.
”
Lương Hạnh đi đến phòng Tổng giám đốc, gõ cửa đi vào.
“Giám đốc Lương đến rồi à?” Tổng giám đốc Quý thấy Lương Hạnh bước vào liền lập tức bỏ tài liệu trên tay xuống, mời cô ngồi, rồi còn pha trà cho cô: “Giám đốc Lương đến đây có việc gì sao?”
“Tôi đến là để hỏi mượn tiền.
” Lương Hạnh cũng không giấu diếm gì, giọng điệu có một nửa là thỉnh cầu: “Tổng giám đốc Quý, tôi đã làm ở công ty ba năm, tính tôi ông cũng biết, tôi hy vọng ông có thể cho tôi vay 6 tỷ.
”
Tổng giám đốc Quý sững sờ, nét mặt đầy mơ hồ: “Giám đốc Lương, chuyện công ty không phải tôi quyết là được, hơn nữa với khoản tiền lớn như thế, cho dù tôi đồng ý thì những thành viên hội đồng quản trị khác cũng sẽ không đồng ý đâu.
”
“Tôi biết, tôi vay riêng ông thôi có được không?” Lương Hạnh nói: “Ông yên tâm, nhiều nhất là nửa năm sau, tôi nhất định sẽ trả lại ông số tiền này, thậm chí còn trả thêm lãi 5% nữa!”
“Giám đốc Lương, tôi chịu thôi, tiền của tôi là do vợ tôi quản, hơn nữa, con người vợ tôi thế nào cô cũng biết, bà ấy mà biết tôi cho người khác mượn tiền thì đừng hòng về nhà nữa.
”
Tổng giám đốc Quý dường như nhớ ra điều gì đó, ông hỏi Lương Hạnh: “Ấy, tôi nhớ chồng cô làm bên đầu tư mà? 6 tỷ đối với anh ta chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi, sao cô không nói với anh ta?”
“Anh ấy à, chỉ đầu tư nhỏ lẻ thôi, chẳng có bao nhiêu đâu.
” Khi Lương Hạnh nói câu này, trong tim lại thấy thật chua chát.
Kết hôn đã ba năm, ngoại trừ việc cô biết Triệu Mịch Thanh là nhà đầu tư ra, về việc công ty anh ở đâu, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, cô đều không biết, hơn nữa bọn họ đã từng thỏa thuận trong hợp đồng, tiền của anh là của anh.
“Giám đốc Lương, thực sự không phải là tôi không muốn giúp, tôi cũng bất lực mà thôi.
” Tổng giám đốc Quý rót cho Lương Hạnh một chén trà: “Để tôi xem, bảo bên tài vụ tháng sau tăng lượng lên cho cô, dù gì thời gian này cô đã rất vất vả rồi.
”
Lương Hạnh biết có tiếp