Giọng nói đè thấp của cô rõ ràng càng thêm nhu hòa, hơi thở thổi ra ở bên tai anh, khiến dục vọng trong lòng anh bỗng dâng lên.
Tránh bản thân chịu tội, anh vẫn thu nhiễm một chút, dán vào gò má cô, giọng nói khàn khàn bất lực: “Em ngoan một chút thì tôi không động vào em.
”
Lương Hạnh mặt hơi nóng, nghiến răng: “Anh buông tôi ra không phải được rồi sao?”
Vốn dĩ ngồi xa xa, vẫn không phải bị anh kéo lại.
Anh trực tiếp phớt lờ cô, cánh tay để ở eo cô cứng rắn như sắt, không cậy ra được.
Sức của Lương Hạnh cũng rất nhanh hao mòn hết, lười tiếp tục tranh chấp với anh, vẫn là điện thoại trong túi đột nhiên rung lên di chuyển sự chú ý của cô.
Cô rút ra nghe, để bên tai: “Alo, Mục Điệp.
”
“Chị Hạnh, tôi về rồi, các chị đâu rồi?”
“Ồ, chúng tôi cũng sắp đến rồi.
” Cơ thể Lương Hạnh bị ép dựa vào trong lòng anh, ngữ khí lười nhác nói.
“Xin lỗi chị Hạnh, hai người ra ngoài làm việc sao không thông báo cho tôi?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, có Tiểu Trương ở đó mà.
” Lương Hạnh không giải thích nhiều, chỉ nói: “Đến khách sạn rồi nói tiếp với cậu.
”
“Ừm ừm, vậy tôi ở bên này đợi hai người.
”
Lương Hạnh cúp máy, cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của anh đang nhìn cô.
Cô hơi ngây ra: “Làm ra mà nhìn tôi như thế?”
Đôi mắt đen láy sâu thẵm của anh hơi lay động, nhấc tay sờ mặt của cô, cười nhạt: “Không sao.
”
“! ”
Về đến khách sạn, Mục Điệp tới tìm cô, thấy áo vest nam rộng trên người cô, thần sắc hơi thay đổi, lo lắng hỏi: “Chị Hạnh, xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nhỏ, về hỏi Tiểu Trương, cậu ta biết.
” Lương Hạnh ôm chặt mình, cười ngại ngùng, hỏi: “Buổi chiều chơi vui không?”
Mục Điệp: “Không làm gì cả, chỉ là ngồi với nhau nói chuyện cả buổi.
”
“Nói chuyện qua lại quên mất thời gian? Bây giờ trời đã tối rồi.
” Lương Hạnh bỗng chớp mắt, lòng hiếu kỳ bị gợi lên, nhướn nhướn mày với anh ta: “Con gái?”
“Ờm! ” Mục Điệp chần chờ.
Lương Hạnh không đợi anh ta trả lời thì cười híp mắt vỗ vỗ vai của anh ta, gật đầu: “Không tồi không tồi, có cơ hội để tôi gặp thử, cô gái ấy chắc chắn xinh đẹp.
”
“Chị Hạnh! ” Mục Điệp há miệng muốn giải thích gì đó.
“Được rồi, chuyện khác cậu nói chuyện với Tiểu Trương đi, tôi mệt rồi, về nghỉ ngơi đây.
” Lương Hạnh ngáp một cái, xua tay với anh ta rồi trở về phòng của mình, hai ngày nay cô đều không có nghỉ ngơi tốt, thật sự rất mệt rồi.
Mục Điệp bất lực, chỉ có thể chạy về phòng của mình truy hỏi Tiểu Trương.
Lương Hạnh về đến phòng, cởi áo khoác ra, từ trong vali lấy ra bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong cả người càng thêm mệt mỏi, Lương Hạnh mơ màng từ trong phòng tắm đi ra, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, đầu óc đã tỉnh táo vài phần.
Dùng khăn lông thấm nước lau tóc, cô mặc quần áo ngủ đi tới, cúi đầu ngửi ngửi đồ ăn đêm trên bàn: “Thơm quá, anh mua à?”
Anh đưa tay kéo cô ngồi bên cạnh, thuận tay cầm khăn lông trong tay cô giúp cô lau: “Bảo bếp của khách sạn đưa tới, em bây giờ ăn, hay là sấy khô tóc trước?”
Vừa từ trong phòng tắm đi ra, trên người cô dường như còn hơi nóng, làn da hồng hào căng mọng, gương mặt quyến rũ gần như có thể nhỏ ra nước, cả người đều thơm, vô cùng trêu chọc anh.
Hít thở hơi nặng nề, yết hầu cũng lặng lẽ chuyển động lên xuống.
“Bây giờ ăn, trong phòng có máy sưởi không có lạnh, tôi lát nữa sẽ sấy.
” Cô tối nay cũng chưa có ăn cái gì, bây giờ ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì đã rất đói, cũng không quản nhiều như thế, dù sao cô như nào anh cũng nhìn thấy rồi.
Lau đến khi không nhỏ nước nữa, anh để tóc của cô ra sau gáy, chuyên tâm nhìn cô ăn.
Lương Hạnh bị anh nhìn có hơi ngượng, vẫn là thả chậm tốc độ cố gắng từ tốn ăn, sau đó hỏi việc chính: “Anh tối nay đã nói gì với Thượng Điền? Anh ta tại sao đột nhiên