Mẹ Triệu bị nghẹn khó nói nổi thành lời, có một vài chuyện bà cũng hiểu, hơn nữa vốn dĩ bà không nói lại anh, nếu như tiếp tục thì chỉ tổ khiến cho anh cảm thấy mình gây chuyện vô lý mà thôi, đến khi ấy bà sẽ mất hết mặt mũi, thế là bà dứt khoát không lên tiếng nữa.
Nhưng sắc mặt bà vẫn sa sầm.
Triệu Mịch Thanh liếc mắt nhìn bà rồi quay sang dặn dò má Lâm: “Trưa nay nấu nhiều hơn một chút, tôi ăn cơm ở nhà.
”
“Ừm, được rồi.
” Má Lâm lập tức mỉm cười gật đầu.
Mẹ Triệu liếc mắt nhìn anh, bà hừ lạnh, gương mặt bà chẳng có nét vui vẻ nào, thế nhưng cũng không còn tức giận đùng đùng như ban nãy nữa.
Chỉ có điều anh cũng không được yên tĩnh bao lâu, đến giờ cơm trưa, bóng dáng của Phó Tuyết Thảo xuất hiện ngay trước cửa.
“Bác gái, anh Triệu.
” Cô ta trang điểm kỹ càng, áo khoác vàng nhạt, mái tóc dài buộc sau gáy, đôi môi son màu đậu đỏ làm tôn lên nước da trắng ngần, trông lại càng có vẻ chững chạc hơn vẻ xinh xắn thường ngày nhiều.
Phó Tuyết Thảo đặt quà lên bàn, lặng lẽ nhìn người đàn ông ấy.
Mẹ Triệu hết sức vui vẻ: “Tuyết, mau qua đây, đã một thời gian rồi bác không gặp con, gần đây bận lắm sao?”
Phó Tuyết Thảo lại nhìn anh rồi mới đi đến ngồi bên cạnh mẹ Triệu, cô ta mỉm cười: “Cũng không bận lắm, có điều anh Thanh mới về trong mấy ngày gần đây, có lẽ hơi bận một chút, nhưng cũng không sao, bận một chút cũng tốt.
”
“Mệt thì cần phải nghỉ ngơi, đừng để mình đổ bệnh.
” Mẹ Triệu tỏ vẻ quan tâm cô ta, giọng nói của bà rất ân cần.
“Dạ dạ.
” Phó Tuyết Thảo mỉm cười gật gật đầu, cô ta duỗi tay mở hộp quà mà mình mang đến ra: “Bác gái, con có mang quà đến cho bác, bác xem xem.
”
“Con lại mua gì thế? Bác có thiếu thốn gì đâu, lần sau đừng lãng phí vì bác nữa.
” Mẹ Triệu nhìn thấy cô ta mở hộp quà, mặc dù giọng nói có vẻ bất mãn, thế nhưng lại không giấu được nụ cười trên gương mặt.
“Không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ, tối qua con đi trung tâm thương mại, nhìn thấy sợ dây chuyền phỉ thúy này cũng được, đoán bác thích nên con mới mua nó.
” Phó Tuyết Thảo cầm sợi đây chuyền ra, nở nụ cười vừa ngoan ngoãn lại vừa ngọt ngào.
Triệu Mịch Thanh liếc nhìn thử, anh đặt chân xuống, đứng dậy lặng lẽ đi lên lầu.
Phó Tuyết Thảo đảo mắt nhìn anh, cô ta vội vàng cất tiếng gọi: “Anh Thanh, em cũng có mang quà đến cho anh nè, anh có muốn xem không?”
Mẹ Triệu nhướn mày, liếc nhìn anh, nụ cười trên gương mặt bà nhạt đi: “Ngồi xuống! Không phải hôm nay con về thăm mẹ sao? Còn chưa ở được bao lâu đã muốn đi rồi.
”
Triệu Mịch Thanh hờ hững mà nói: “Có người ở đây rồi, con thấy mẹ cũng không cần con ở đây với mẹ đâu.
”
Mẹ Triệu nghiêm mặt lại: “Mẹ không cần con ở đây với mẹ, con không thấy vẫn còn khách ở nhà mình sao?”
Phó Tuyết Thảo vội vàng an ủi bà: “Bác gái, bác đừng khách sáo với con, để con nói chuyện với bác ạ, nếu như anh Thanh bận thì để anh ấy đi đi.
”
“À phải, anh Thanh, em không chắc anh thích cái gì nên mới lựa một chiếc đồng hồ, anh nhìn thử xem.
” Cô ta thuận thế mở chiếc hộp tinh tế bên cạnh mình ra.
“Ồ! Đồng hồ tinh tế quá.
” Mẹ Triệu vừa mới nhìn thử đã sáng bừng cả mắt, bà cầm lên cẩn thận nhìn ngắm, nụ cười trên mặt lại càng xán lạn.
Đồng hồ nam đen, trông hết sức sang trọng quý phái.
Phó Tuyết Thảo lắc đầu mỉm cười: “Không đáng bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy hợp với anh Thanh thôi ạ.
”
Cô ta mở đồng hồ, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, muốn đeo vào cổ tay anh, chỉ có điều vẫn còn chưa kịp đụng đến tay áo đã bị anh tránh né rồi.
“Không cần đâu, tôi không thiếu thốn mấy cái này.
” Triệu Mịch Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, anh lấy điện thoại ra xem giờ rồi quay người đi về phía cầu thang.
“Thanh!” Mẹ Triệu biến sắc, cũng không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như thế, không nể mặt bà chút nào cả.
Ánh mắt Phó Tuyết Thảo tối sầm xuống, trong lòng cô ta vừa cảm thấy nhục nhã vừa tức giận, móng tay bấu chặt vào dây đồng hồ.
Người đàn ông ấy không quay đầu lại mà vừa bước lên lầu vừa bấm gọi điện thoại.
“Tuyết!” Mẹ Triệu lúng túng nhìn cô ta, bà vội vàng đi đến ôm vai cô ta, không ngừng an ủi: “Con đừng giận, sau này bác sẽ nói chuyện với nó.
”
Phó Tuyết Thảo lau nước mắt, cô ra miễn cưỡng nở nụ cười, mấp máy môi: “Bác