Thần sắc Mục Điệp thay đổi, nhàn nhạt nói: “Tôi thích cuộc sống bình phàm.
”
“Cậu mà còn không nói thì tôi có thể khiến cậu vĩnh viễn không được sống cuộc sống bình phàm.
” Sự kiên nhẫn của Triệu Mịch Thanh từng chút từng chút mất đi, anh nhìn đồng hồ, sắp sáng rồi, Lương Hạnh sắp tỉnh rồi.
Trong mắt của người quỳ dưới mặt đất lóe qua một tia hung bạo, cuộc sống bình phàm, ha, từ lâu đã không tồn tại rồi.
Triệu Mịch Thanh không đợi nữa, đứng dậy đi ra ngoài, cuối cùng quay đầu lại quét nhìn một cái: “Sau này Lương Hạnh sẽ cho rằng cậu đến một thành phố khác làm việc rồi.
”
Cơ thể Mục Điệp chợt khựng lại, ý của anh là gì không cần nói cũng hiểu.
!.
Lúc Lương Hạnh tỉnh lại không thấy ai ở bên cạnh, tìm một vòng trong nhà, cô đang sững sờ đứng trong phòng khách thì Triệu Mịch Thanh mở cửa đi vào, trong tay xách theo đồ ăn sáng.
“Kể từ hôm nay đừng đi làm có được không?” Người đàn ông giống như là tùy ý nhắc đến, còn dùng đến câu hỏi, đây là đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lương Hạnh mím môi, cúi đầu nhìn cái bụng càng lúc càng lớn lên rõ ràng, quả thực không thích hợp đi nữa.
“Vậy thì không đi nữa.
” Thanh âm cô mềm mại, cả người bao trùm bởi sự dịu dàng.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi bị bắt cóc không liên quan đến Mục Điệp, anh đừng trách cậu ấy.
”
Thần sắc Triệu Mịch Thanh nhàn nhạt, anh nhướng mày: “Tôi không trách cậu ta, cậu ta tự từ chức rồi.
”
Lương Hạnh kinh ngạc: “Tại sao?”
“Có thể là vì cảm thấy có lỗi với em.
”
“Tôi cũng đâu trách cậu ấy.
”
“Tự cậu ấy hổ thẹn với mình.
”
“! ”
Hai người mỗi người nói một câu, Lương Hạnh tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Triệu Mịch Thanh kiên trì nói như vậy, cuối cùng chỉ đành buông xuôi.
“Ăn xong cơm tôi đưa em qua chỗ ba mẹ, tôi đi công ty.
”
Lương Hạnh khuấy khuấy cháo ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy vô vị, mấy tháng sau này e là đều chỉ có thể sống cuộc sống hai tai không nghe được chuyện bên ngoài cửa sổ rồi.
Lưu Nam phát hiện Triệu Mịch Thanh mỗi ngày đều đúng 6 giờ chiều rời khỏi công ty, tất cả những bữa tiệc có thể hủy đều hủy rồi, nói chuyện với tên tê liệt cơ mặt Nghiêm Minh kia, ai ngờ anh ta lại nhìn mình với ánh mắt như nhìn tên ngốc, nhàn nhạt nói: “FA bình thường còn không hiểu được, thậm chí kết hôn rồi cũng chưa chắc hiểu được.
”
Lập tức phẫn nộ, làm như anh ta hiểu lắm vậy.
!.
“Hạnh! Mẹ đi xuống mua chai rượu gia vị, Mịch Thanh thích ăn cá mà lại sợ tanh, phải bỏ nhiều chút! Con coi nồi một chút!” Mẹ Lương vừa nói vừa cởi tạp dề.
Lương Hạnh đổi kênh TV, nhìn bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu nói: “Để con đi cho, ngồi mãi khó chịu quá, đúng lúc đi dạo một chút, nếu không thì cơm cũng chả ăn nổi nữa.
”
Mẹ Lương không yên tâm, ba Lương ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nâng nâng gọng kích, vô cùng hiểu tâm tư của con gái: “Để nó đi đi, sao có thể tối ngày ở nhà được.
”
Siêu thị của khu chung cư cách đó chưa tới một trăm mét.
Hít không khí chiều tối, nhiệt độ hạ xuống, gió nhẹ thổi tới, rất dễ chịu.
“Ra ngoài bây giờ à!” Bảo vệ thấy cô bụng lớn rồi, hỏi thăm một câu.
“Mua chút đồ, đi không xa lắm.
” Lương Hạnh mỉm cười thân thiện.
Có thể gặp Hướng Hoành Thừa ở siêu thị, Lương Hạnh rất kinh ngạc.
“Vốn dĩ ở nhà thuê, người chủ đột nhiên nói muốn dùng, anh nghĩ hay là mua một căn, để cho Xuyến Chi có một căn nhà ổn định, sau khi xem rất lâu thì cuối cùng đã quyết định chọn khu chung cư gần