Cô cười đáp: “Người trong công ty cũng nói chúng tôi khá giống nhau, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi, còn nhìn kỹ sẽ thấy rất khác.
” Rồi cô quay lại vấn đề lúc nãy: “Anh có thể cho tôi số điện thoại của phóng viên đó không, để tôi tự đi tìm anh ta.
”
Tổng biên tập gật đầu: “Được, các cô tự giải quyết chuyện của mình đi.
” Trước khi anh ta đi tìm số điện thoại bỗng ngừng lại nói: “Nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra, rõ ràng chuyện này là có ác ý, nếu anh ta và người phụ nữ đó đều là đồng nghiệp không có thù oán với cô, vậy thì chắc chắn vẫn còn người khác đứng sau chuyện này.
”
Ra khỏi tạp chí, Lương Hạnh bắt một chiếc taxi, rồi rời đi, Nghiêm Minh cũng lái xe ra khỏi góc khuất bên đường.
Lương Hạnh đang suy nghĩ làm thế nào để phóng viên ra mặt, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Là Hướng Hoành Thừa gọi tới.
“Đàn anh?”
“Ừm, hôm nay anh sẽ đi đón Xuyên Chi về nhà, mấy ngày nay làm phiền em và bác trai bác gái rồi.
” Giọng anh vẫn dịu dàng như trước.
“Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Xuyên Chi ở nhà rất ngoan, ba mẹ em cũng rất thích cô bé, đợi vết thương của anh khỏe hẳn rồi đón cô bé về cũng không muộn.
”
Hướng Hoành Thừa cười nói: “Em đừng lừa anh, anh hiểu rất rõ tính cách con bé, hai ngày đầu thì còn có thể, nhưng chắc chắn về sau sẽ ầm ĩ, rồi bắt đầu kén ăn.
”
Lương Hạnh không khỏi bật cười: “Chỉ có ba là hiểu con gái.
” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vậy trưa nay anh qua nhà em đi, em sắp đi đón cô bé về nhà rồi.
”
Cô cúp máy, rồi đảo mắt đăm chiêu.
Nghề phóng viên này thật sự rất mất mặt, nói trắng ra là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nên sợ nhất là luật sư, thế là cô dứt khoát nhờ luật sư chuyên nghiệp như Hướng Hoành Thừa liên hệ với anh ta.
Cô vừa cúp máy thì nghe tài xế nói đã tới trường Xuyên Chi rồi, đúng lúc này điện thoại cô lại đổ chuông.
Triệu Mịch Thanh nói anh đã tới trường rồi, đang đứng đợi cô.
Cô chưa kịp bước xuống xe, đã thấy anh đang đứng bên xe, dáng người cao lớn khoác lên bộ đồ vest cao cấp, khuôn mặt hoàn hảo không thể hiện nhiều cảm xúc, tay đút vào túi quần trầm tư, cả người toát ra khí chất nổi bật, trái ngược với môi trường xung quanh.
Cô vẫn chưa tưởng tượng ra cảnh, sau này ngày nào anh cũng sẽ đón con về nhà như vậy.
Lương Hạnh trả tiền xe, vừa mới đóng cửa lại thì anh đã tới bên cô rồi.
Thấy cô đi tới từ hướng khác, anh không khỏi lên tiếng hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Tôi tới tạp chí, tìm phóng viên đã cung cấp bức ảnh đó.
” Nói xong cô nhìn đồng hồ, vẫn còn mấy phút nữa mới tan học.
Anh gật đầu, cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ lạnh nhạt nói: “Chừng nào em đi gặp anh ta? Để tôi đi cùng em.
”
Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, rồi chớp mắt nói: “Người ta vốn không muốn lộ mặt, e là chỉ cần nhìn thấy người bị hại như tôi đã hoảng sợ lo chạy trốn rồi, hơn nữa! ” Cô lườm anh rồi nói tiếp: “Chẳng phải người nổi tiếng như anh tới đó sẽ tạo thêm áp lực cho người ta à, như vậy làm sao người ta nói chuyện lưu loát được?”
Câu nói này chứa đầy gai nhọn.
Anh nhíu mày, không biết cô đang khó chịu chỗ nào, rồi chợt nhớ tới câu nói mà cô đã nói với Quý tổng, nên dịu dàng nói: “Tôi không đi tới đó cũng được, để Nghiêm Minh đưa em đi, em gặp mặt người lạ nhớ phải chú ý an toàn cho mình đấy.
”
Lương Hạnh biết anh chỉ có thể nhún nhường mình tới đây, hơn nữa anh cũng xuất phát từ lòng tốt, nên cô gật đầu đồng ý.
Lương Hạnh mở miệng, định nói chuyện mình sẽ đi cùng Hướng Hoành Thừa, nhưng thấy anh đã quay đầu đi nơi khác.
Cô cười chế giễu, nói không chừng anh cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này, nên cô có nói ra cũng chỉ làm mình thêm lúng túng.
Xuyên Chi vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy hai người.
Lương Hạnh mỉm cười nắm tay cô bé, rồi dịu dàng nói: “Dì báo cho Xuyên Chi một tin vui, hôm nay ba cháu về nhà rồi, trưa nay cháu sẽ gặp lại ba cháu thôi.
”
Ai ngờ Xuyên Chi chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông bên cạnh đã nhướng mày, rồi khẽ nói: “Anh ta khỏe nhanh thế cơ à?”
Lương Hạnh tức giận, nhưng lại sợ Xuyên Chi biết, nên lườm anh không đáp lại.
Anh gật đầu đã hiểu, rồi lẩm bẩm: “Vậy Lưu Nam cũng nên quay về làm việc rồi.
”
“! ” Trong lòng cô không khỏi oán thầm, đúng là chủ nghĩa tư bản độc ác.
Lúc hai người về đến nhà Hướng Hoành Thừa đã có mặt ở đó, trên mặt anh ta vẫn còn vết bầm, nhưng không còn đáng sợ như trước nữa.
Vừa nhìn thấy Xuyên Chi anh đã mỉm cười bế cô bé lên, rồi hôn lên mặt cô bé hai cái.
Cô bé ngơ ngác nhìn