Giọng nói chói tai, dáng vẻ thục nữ giả vờ lập tức sụp đổ.
Mẹ Triệu không vui, trừng mắt nhìn cô ta.
Lương Hạnh cười, thong dong nói: “Bác gái đến thăm, sao cô còn phải đi theo, khuôn mặt này… thật sự không thích hợp để ra đường, không chừng dọa trẻ con nhà người ta sợ thì cô còn phải chịu trách nhiệm đấy.
”
Phó Tuyết Thảo lập tức bừng bừng lửa giận, chỉ vào mặt Lương Hạnh.
Mặt mẹ Triệu lạnh đi, trầm giọng quát: “Lương Hạnh, cô nói thế thì ra cái thể thống gì? Trước kia cũng không phát hiện cô miệng lưỡi sắc bén như này.
Sao? Vừa ly hôn với Mịch Thanh thì liền thay đổi? Cậy mình đã mang thai nên có thể không kiêng nể gì sao?”
Sắc mặt anh lạnh đi: “Mẹ, cô ấy không có ý đó, mẹ đừng cố tình hiểu sai.
”
Lương Hạnh cười trào phúng, xem ra, hôm nay cố ý tới chọc cho cô không thoải mái, nếu đã như thế, không cần phải nhường nhịn mãi.
“Trước kia mẹ cũng không nói đỡ cho người ngoài như này, có phải cảm thấy con ly hôn rồi thì không còn là người của nhà họ Triệu nữa, không cần khách sáo nữa?”
Sắc mặt mẹ Triệu lập tức trở nên khó coi.
Triệu Mịch Thanh thấp giọng gọi cô một tiếng, tràn đầy ý ngăn cản.
Cô không khỏi nhíu mày, bị ba người này vây lấy, cảm thấy bản thân bị đè nén không thở nổi.
Lùi về phía sau, không muốn nhìn bọn họ nữa, hờ hững nói: “Con định đi khám thai, mẹ không có chuyện gì thì con đi trước đây.
”
Phó Tuyết Thảo hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, không phải là có con sao, vậy mà lại kiêu ngạo tới mức này!
Trong lòng nghĩ: Chờ đó, chỉ cần đứa nhỏ vừa ra đời, đến địa vị của một người phụ nữ bình thường cô cũng không còn!
“Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với cô.
” Mẹ Triệu nói, quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh: “Con bận thì đi trước đi, nói xong mẹ đưa cô ta tới bệnh viện.
”
Anh không hề động đậy, nói chắc nịch: “Đây là chuyện con nên làm, mẹ có gì thì cứ nói đi, nói xong thì bọn con đi.
”
Mẹ Triệu nhíu mày: “Sao? Bây giờ đến mẹ mà con cũng không tin? Mẹ còn hại cô ta nữa sao?”
Lương Hạnh bực bội, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tình cảnh này, ngẩng đầu, hời hợt nói với anh: “Anh đi trước đi, nói chuyện mà thôi, tôi không yếu đuối như thế.
”
Phó Tuyết Thảo thầm cười lạnh.
Anh im lặng, đi tới trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng: “Tôi lên xe chờ em, nói xong thì cùng nhau đến bệnh viện.
”
Lương Hạnh không trả lời, quay mặt nhìn về hướng khác.
Chỉ còn lại ba người, Lương Hạnh nhíu mày: “Có gì thì mẹ cứ nói đi.
”
Mắt Triệu hơi lóe lên, xẹt qua nét tinh anh, sa sầm mặt mày, từng trải nhiều năm, khi nhìn người khác, ánh mắt mang theo nét đánh giá.
Trước kia, khi hai người còn chưa ly hôn, bà lại xem nhẹ người phụ nữ này, ba năm con trai bà không mặn không nhạt với cô, mặc dù không có lợi ích gì cho sự nghiệp của anh, nhưng cũng không có lỗi lầm gì.
Nhưng bây giờ, đã ly hôn nhưng lại khiến anh mê đắm đến mức thần hồn điên đảo, còn để lại một kích trí mạng nhất, đứa con.
Đến bản thân bà cũng không thể không thừa nhận sự tồn tại của cô, không thể không thừa nhận, thủ đoạn thật sự cao tay.
Nhưng vô dụng, dù sao đứa nhỏ cũng không thể ở trong bụng mãi, sẽ có một ngày sinh nó ra.
Lương Hạnh ghét nhất là loại cảm giác này, không có ý tốt, không có quan tâm, chỉ có lạnh giá khiến cả người không thoải mái.
“Gần đây đứa nhỏ có khỏe không?”
Có thể khiến bà hỏi ra tận miệng, đương nhiên là đứa nhỏ trong bụng.
Cô không ngăn được vẻ trào phúng trên mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn, muốn nhanh chóng nói cho xong rồi mau chóng rời đi.
“Vẫn khỏe, không có vấn đề gì.
”
“Học dưỡng thai ở chỗ nào?”
“Không học.
”
Bà nhíu mày, giọng nói cao lên: “Không học dưỡng thai? Có thể quan tâm tới đứa nhỏ chút không?”
Liền thấy một sự uất nghẹn nơi cổ họng, dứt khoát không nói gì nữa.
Cô mặt mày hờ hững, không có chút phản ứng nào, bà càng thêm tức giận, hàm dưỡng nhiều năm khiến bà im lặng, rồi lại mở miệng nói: “Mai tôi tìm cho cô một chỗ, nhanh chóng đi nhập học.
”
Cô không khỏi cười lạnh.
Phó Tuyết Thảo không thể chịu nổi dáng vẻ này của cô, nói đầy chán ghét: “Bác gái cũng không nói đùa, cô cười cái gì?”
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nói rất thong dong: “Tôi không đi.
”
Cô là người, không phải đồ vật, dựa vào cái gì mà muốn cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó.
Rất ít khi mẹ Triệu phải chịu sự ngỗ ngược như này, khuôn mặt trang điểm tinh tế không giấu nổi vẻ tức giận.
“Lương Hạnh, tôi làm thế là vì tốt cho đứa nhỏ, cô lại làm gì thế?”
Cảm thấy cứ tiếp tục như này sẽ tranh cãi mãi không xong, cô mất kiên nhẫn hất tóc, rồi lại nhìn đồng hồ