Ngũ quan rất giống Tề Uyên, nhưng lại nhiều thêm vẻ thành thục và nhã nhặn, khí chất cả người rất nổi bật, vừa xuất hiện liền có thể thu hút tất cả ánh nhìn.
Mắt Tề Hàm mang theo ý cười, hơi gật đầu, lịch sự duỗi tay ra: “Chào cô.
”
“Cô Tề giống hệt với trên tivi.
” Hai bàn tay nắm lấy, Tề Hàm mở to mắt, mang theo chút khó hiểu.
“Trong buổi họp báo, khi phát trực tiếp, hai người trả lời câu hỏi của phóng viên.
” Lương Hạnh giải thích.
Eo bỗng bị siết chặt, anh cúi đầu lại gần, trầm giọng nói mang theo ý cười: “Em xem rồi sao?”
Lương Hạnh lườm anh, mày không động, thậm chí còn mang theo ý cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, vô tình thấy ở sân bay, cũng xem một lúc.
”
Anh chớp mắt, bỗng cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
“Không sao, không để ý cái một lúc đấy.
”
Tay cầm túi của Tề Hàm bất giác siết chặt lại, người đàn ông quen biết bao nhiêu năm, đã cực kỳ quen thuộc này, vậy mà lại có một mặt… như này.
Trước mặt bao nhiêu người, Lương Hạnh bị câu tình tứ của anh chọc cho đỏ mặt, đẩy ngực anh ra, điều chỉnh lại biểu cảm, đứng vững lại.
Anh cũng đứng thẳng người, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Nếu đã gặp thì ăn cùng nhau đi, tổng giám đốc Kim ăn cùng chứ?”
Người đàn ông vẻ ngoài phổ thông đứng bên cạnh Tề Hàm nhìn cô, thấy cô không phản đối, cười gật đầu.
Sau khi bốn người ngồi xuống, không khí dần sôi nổi hơn, Tề Hàm rất thú vị, cũng rất biết cách dẫn dắt chủ đề, nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói rõ ràng khiến người khác không tự chủ mà chú ý lắng nghe.
“Hiệu quả của buổi họp báo hôm nay khá tốt, thế nhưng, vấn đề phải giải quyết về sau cần rất nhiều tinh lực, đặc biệt là cảm xúc của những cổ đông kia, anh có đối sách gì hay không?” Tề Hàm nhìn Triệu Mịch Thanh.
Anh vừa ăn vừa nghe cô ta nói, nghe thấy cô ta hỏi cái này liền ngừng lại, dáng vẻ chắc chắn: “Đám người này, phần lớn là đến gây sự theo phong trào, không đạt được lợi ích thiết thực thì sẽ không đi.
” Nói rồi lấy giấy ăn lau tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tề Hàm: “Hơn nữa, quy mô lớn như này ập tới, cô cảm thấy phía sau không có người chỉ thị sao?”
Tề Hàm ngây người.
Đúng thế, những người này dường như muốn liều mạng ở cửa công ty, người mua cổ phần kia của Long Đằng phần lớn là người có địa vị xã hội và tài chính không kém, không đến nỗi vì một chút cổ phiếu mà tán gia bại sản…
Nghĩ lại, cũng không quá ngạc nhiên, thủ đoạn mờ ám trong ngành cổ phiếu tài chính cũng coi như là bình thường.
Nho nhã bưng cốc nước lên, khẽ nuốt một ngụm.
Khẽ cười: “Anh có hướng điều tra chưa?”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, nhìn Lương Hạnh đang vùi đầu ăn, không nói gì.
Tề Hàm không chờ được câu trả lời, nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn Lương Hạnh, môi khẽ động.
Nếu đã không chen lời được thì vùi đầu ăn, cũng còn hơn là ngẩng đầu vờ như chăm chú nghe.
Trước mặt Lương hạnh bỗng đặt xuống một cốc nước hoa quả.
“Đừng chỉ chăm ăn, uống chút nước đi.
” Dường như anh thuận tiện nói một câu, sau đó lại nói chuyện cùng hai người đối diện.
Lương Hạnh dừng đũa, bưng cốc nước hoa quả lên, khi ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tề Hàm, trong ánh mắt có chút không hiểu, nhưng nhìn kỹ lại thì cô ta đã khôi phục lại vẻ dịu dàng và nho nhã thường ngày.
“Chúng tôi nói những thứ này rất buồn chán, cô Lương đừng thấy lạ.
” Tề Hàm cười mang theo ý xin lỗi.
Anh nghe thấy liền quay đầu sang, thấy xương trước mặt Lương Hạnh đã chất thành một đống nhỏ, nói mang theo ý cười: “Ăn nhiều như này, tối nay lại kêu trướng bụng, lát nữa ra ngoài đi dạo nhé.
”
Cô cười với Tề Hàm: “Không sao, mọi người nói đi.
”
Rồi khẽ liếc Triệu Mịch Thanh, không nói gì.
“Nghe Mịch Thanh nhắc tới, trước kia cô làm ở bộ phận quản lý, chắc là năng lực và kinh nghiệm công việc chắc là giỏi lắm.
”
Lương Hạnh không biết rốt cuộc người phụ nữ trước mặt này có thân phận gì, nghe có vẻ không quá hiểu về chuyện nội bộ Long Đằng.
Tròng mắt khẽ động.
Là bạn từ nhỏ của Triệu Mịch Thanh, lại thêm gia thế hàm dưỡng, chắc là được mời đến để giúp đỡ trước mặt công chúng.
“Chỉ là nhân viên bình thường, có thể nuôi sống mình mà