Lương Hạnh tưởng rằng anh sẽ đi ngay, dù sao chuyện trong bữa tiệc ầm ĩ cũng không nhỏ, cô nằm một lát, tuy rằng vẫn còn giận nhưng cảm thấy bắt đầu đói bụng, trước khi đến bữa tiệc chỉ ăn được một ít, bây gờ cô hoàn toàn không gắng được.
Cô mở cửa phòng ngủ ra và thẫn thờ, đèn vẫn còn sáng, mùi thơm của đồ ăn ập đến.
Anh đang bưng một mâm đồ ăn từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy cô, anh thản nhiên nói: “Ăn cơm đi.
”
Trên người anh đang mang tạp dề của khách sạn, rõ ràng là nhỏ hơn so với người anh, nhìn rất buồn cười.
Trên những chiếc đĩa trắng sáng là món rau xanh ngắt và bóng mướt, bàn ăn đã được mang lên hai món, vừa có món mặn vừa có rau, đều là những món mà gần đây cô thích ăn.
Cô đi đến, còn anh thì kéo ghế ra cho cô.
“Sao anh còn có tâm trạng nấu cơm nữa? Không khi xử lý việc bận sao?”
Lương Hạnh liếc nhìn anh, cô ăn hai miếng, cảm thấy vị cũng khá ngon.
Triệu Mịch Thanh tháo tạp dề và ngồi xuống, anh thản nhiên nói: “Chuyện gì cũng cần tôi đích thân làm thì còn cần bọn họ làm gì.
” Anh gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.
Anh im lặng một lát rồi nói: “Nếu em giận thì có thể trách tôi.
”
Lương Hạnh mắc nghẹn, cô bỏ đũa xuống.
Anh nhìn cô, hình như là đang đợi cô nói gì đó.
Cô mỉm cười, ánh mắt cô có chút lạnh lùng: “Mẹ anh vẫn luôn như vậy mà…”
Triệu Mịch Thanh mím môi, ánh mắt nặng nề, anh đang đợi cô nói hết.
“Nhưng mà bà ấy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ tôi không có ý định đó.
”
Biểu cảm của cô rất tự nhiên, cô nói như thể chuyện đó không liên quan đến mình.
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh trầm xuống: “Vậy ý định của em là gì?”
Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: “Sinh con ra rồi nuôi chúng.
”
Đôi môi vốn dĩ mím chặt của anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút chế giễu: “Muốn làm mẹ đơn thân của các con sao?”
“Triệu Mịch Thanh, mẹ anh ở trước mặt nhiều người như vậy châm chọc tôi, tôi cũng sẽ chạnh lòng, lúc Phó Tuyết Thảo gây khó dễ cho tôi, ngoại trừ đáp lại cô ta thì tôi còn có cách gì nữa? Còn có cái cô thanh mai trúc mã của anh nữa, đừng nói là anh không nhìn ra tâm tư của cô ta.
” Cô nở một nụ cười lạnh lùng.
“Những ý định của tôi ở trước những sự phá phách này còn có nghĩa gì đâu?”
Anh cau mày: “Thế thì sao, nếu những thứ ngáng đường này cứ mãi tồn tại thì em định làm gì?”
Lương Hạnh mấp máy môi, những chuyện mà cô cảm thấy quan trọng đều bị anh tóm tắt lại rồi, thế mà còn hỏi cô muốn làm gì.
Triệu Mịch Thanh thấy cô đờ đẫn thì trong lòng hơi dao động, anh không nỡ hỏi tiếp nữa.
Lông mày anh giãn ra, anh dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi.
”
Vẫn chưa ăn được mấy miếng thì đã thấy không ngon miệng nữa, cô đặt đũa xuống nhìn anh: “Tôi định ngày mai về.
”
Cô giải thích: “Giới truyền thông bên này e là đã chuẩn bị xong để truyền tin tức tối qua ra rồi, tôi ở đây trừ việc trốn đi cũng không làm được chuyện khác, hơn nữa còn làm chậm trễ công việc của anh.
”
Triệu Mịch Thanh mặt không cảm xúc nhìn cô rồi hờ hững nói: “Những chuyện này đều không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cho tôi thêm hai ngày nữa, xử lý xong chuyện ở đây thì lập tức về cùng em.
”
Lương Hạnh cũng bất lực, cô nghĩ không thông vì sao anh lại kiên trì như vậy.
Sau khi ăn cơm xong thì anh dọn dẹp bàn ăn, có một cuộc gọi đến, sau khi anh nói chuyện xong thì liền cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài, lúc này trời đã sắp sáng.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lát, không cần đợi tôi đâu.
”
Lương Hạnh ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nhìn anh rời đi.
…
Ở sảnh lớn tầng 1 của Long Đằng, Lưu Nam đang đứng ở ngoài cửa đợi, thấy xe của Triệu Mịch Thanh dừng lại thì nhanh chóng qua đó mở cửa xe.
“Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Lưu Nam rất nghiêm túc: “Lô cổ phiếu đó của bất động sản Vinh Hoa rớt quá nhiều, những phòng ban có liên quan vẫn đang làm báo cáo phân tích.
”
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm nghị: “Tin tức đều bị truyền ra ngoài rồi sao?”.
ngôn tình hoàn
“Truyền ra rồi, nhưng mà nguyên nhân thì hình như còn nhiều hơn nữa, tin tức cụ thể thì vẫn chưa xác